Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Trước mặt chư vị đại thần, Tôn thái hậu vẫn giữ vẻ thản nhiên. Dù lúc này tâm trạng đã rật là tệ, bà vẫn cố gượng cười, khẽ khoát tay. Tên tùy tùng bên cạnh liền mang đến một chiếc đệm êm.
"Hoàng thượng trước khi rời kinh sư còn cẩn thận dặn dò ai gia phải hết lòng chăm sóc mẫu tử các ngươi. Nào ngờ, ngươi vừa mới lâm triều giám quốc chưa bao lâu đã nhiễm phải phong hàn, bệnh tình nguy kịch đến thế, khiến ai gia cùng mẫu phi của ngươi đều vô cùng lo lắng."
"May mắn thay, buổi sớm hôm nay có người đến bẩm báo, nói người vừa tỉnh lại sau cơn bạo bệnh, nhưng thân thể vẫn còn suy nhược. Ai gia còn đang tính, mấy ngày tới sẽ ban chút dược bổ, mong ngươi an tâm tĩnh dưỡng trong phủ. Ai ngờ, niềm vui chưa kịp nửa khắc, đã vội nghe thấy tin dữ này..."
Tôn thái hậu vừa nói, giọng có chút nghẹn ngào, nước mắt không kìm được chảy xuống, khiến không khí vốn đang có chút ồn ào trong điện lập tức trở nên tĩnh lặng.
Chu Kỳ Ngọc trong lòng thở dài. Thì ra Tôn thái hậu có thể độc chiếm ân sủng của Tiên Hoàng nhiều năm, thậm chí khiến Tiên Hoàng phế truất quốc mẫu, quả nhiên là một người không hề tầm thường.
Những lời vừa rồi của bà ta vừa mang theo nỗi lo lắng của một đích mẫu dành cho thứ tử, lại vừa ngấm ngầm biện minh cho bản thân trước mặt các đại thần. Ý của bà ta không phải là Tôn thái hậu cố ý xa lánh người trong hoàng tộc, mà là Chu Kỳ Ngọc vừa mới khỏi bệnh nặng, e rằng không chịu nổi những đả kích.
Dù đã quen với những cảnh đấu đá nội cung này,, Chu Kỳ Ngọc vẫn cảm thấy có chút buồn nôn trong lòng.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Tôn thái hậu đối với mẫu tử hắn đều không tốt đẹp gì, từ trước đến nay trong hậu cung, ngay cả một cái sắc mặt dễ coi cũng không có.
Chỉ khi đứng trước mặt một đám đại thần, bà ta mới bày ra cái bộ dáng Thánh Mẫu nương nương này.
Chậm rãi đứng lên, Chu Kỳ Ngọc nói:"Thần trong người thi thoảng có chút phong hàn, lại khiến Thái Hậu phải bận tâm, quả thực là tội của thần khó dung. Chỉ là không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, mà lại khiến Thái Hậu phải dùng đến hai chữ 'tin dữ' nặng nề như vậy. Hoàng huynh đang một mình chinh chiến nơi biên ải xa xôi, những lời hung hiểm như thế không thể dễ dàng thốt ra, mong Thái Hậu bớt chút lo lắng ưu phiền."
Chẳng phải là một nhát dao vô hình sao?
Kiếp trước phiêu dạt chốn Tử Cấm thành thâm sâu này, hắn đã nghe không biết bao nhiêu lời khen chê, những lời lẽ ẩn chứa ý tứ sâu xa, quái gở khó lường, vừa mở miệng ra là như lưỡi kiếm sắc lạnh đâm thẳng vào tim người.
Mà đã đâm đao thì thôi, vị kia còn đâm một cách hiên ngang lẫm liệt, lời lẽ chính trực, đạo lý rành rành, khiến cho người ta dù muốn bắt bẻ cũng chẳng thể tìm ra được một sơ hở nào.
Ngay cả động tác lau nước mắt của Tôn thái hậu cũng khựng lại, chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận bừng bừng xộc thẳng lên đầu, nhưng lại nghẹn ứ nơi cổ họng, muốn phát tiết cũng khó.
Quân báo ngày hôm nay theo lệ phải đợi đến tận giờ Dần mới được đưa vào trong cung, lại do chính Binh Bộ Thị Lang Vu Khiêm đích thân trình tấu. Về lý mà nói, không thể có chuyện tiết lộ bí mật, càng không thể để một Thành Vương vừa mới khỏi bệnh biết được.
Người không biết thì không có tội, dù trong lòng Tôn thái hậu rất tức giận,nhưng cũng không thể vịn vào cớ này để trút giận.
Ngược lại, Trong mắt các đại thần, lời của Thành Vương không hề có ý châm biếm, trái lại, còn lộ rõ sự lo âu cho hoàng huynh,trong thâm tâm vẫn canh cánh nỗi ưu tư về xã tắc.
Bởi lẽ đó, càng khiến lòng người thêm phần thương cảm.
Tôn thái hậu kìm nén tiếng nghẹn ngào, cẩn thận quan sát Chu Kỳ Ngọc một lượt, thấy sắc mặt hắn xanh xao tái nhợt, thân thể suy nhược.
Mới chỉ cuối thu, hắn đã phải dùng đến lò sưởi ấm, lời lẽ thốt ra lại vô cùng thành khẩn tha thiết, trong lòng bà không khỏi khẽ thở dài.
Có lẽ là do bà đột ngột gặp phải biến cố, nên trong lòng sinh ra quá nhiều nghi kỵ chăng!
Bà chấp chưởng hậu cung đã nhiều năm, tường tận tính nết của hai mẫu tử này ra sao. Nói thẳng, một người còn nhu nhược hơn người kia, tuyệt đối chẳng dám mảy may có tâm tư riêng nào.
Buông chiếc khăn tay xuống, Tôn thái hậu vẻ mặt tiều tụy, dường như có chút không đành lòng mở miệng, bà khoát tay nói: "Thôi, cứ gọi Vu thị lang đến trình bày đi!"
Vu Khiêm lĩnh chỉ, đứng dậy, khom người cúi đầu tâu: "Tuân theo khẩu dụ của Thái Hậu, đêm qua vào giờ Sửu, khoảng ba khắc, thần đang say giấc trong phủ thì nhận được tin báo khẩn cấp từ Binh bộ phòng thủ lang trung, nghi có Vệ Thiên hộ Lương Quý dâng thư dụ địch vào kinh thành, lại có quân tình khẩn cấp cần bẩm tấu."
"Thần không dám chậm trễ, lập tức đến Binh bộ triệu kiến Lương Quý. Người này tuyên bố, phụng mệnh bệ hạ, theo Cẩm Y Vệ giáo úy Viên Bân truyền lời, thánh giá tại Thổ Mộc Bảo bị Lỗ tặc tập kích, đại quân gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, các huân thích đại thần tử thương gần hết. May mắn tổ tông phù hộ, thánh giá bình an vô sự, nhưng đã rơi vào tay Lỗ tặc."
“Viên Bân công bố, phụng khẩu dụ bệ hạ, mệnh Lương Quý vào kinh thành, mang theo Cửu Long mãng, long tượng thớt, sáu nắm trân châu, hai trăm lượng vàng, bốn trăm lượng bạc, ban thưởng cho người bắt được tù binh trước, nghênh đón thánh giá về triều.”
"Việc trọng đại, thần không dám chuyên quyền, lập tức hạ lệnh Binh bộ nghiêm phòng, đóng chặt đại môn, cấm tuyệt lui tới. Thần đích thân mang theo quân báo, giữa đêm tối gõ cửa khuyết, vào cung cầu kiến Hoàng thái hậu."
Vu Khiêm tâu báo chậm rãi, lại vô cùng tỉ mỉ, Chu Kỳ Ngọc rất nhanh đã phác họa được một bức tranh mơ hồ về toàn bộ sự việc.
Trong khoảnh khắc, lòng hắn rối bời, không biết nên diễn tả cảm xúc như thế nào.
Thổ Mộc chi biến, Lương Quý tiến kinh, Thiên Tử bị bắt...
Mọi việc đều chứng minh, đây không phải là một giấc mộng dài, mà là hắn thật sự đã sống lại một lần nữa.
Nhưng nếu có thể lên tiếng, hắn thật lòng chỉ ước sao mọi chuyện chỉ là một giấc mộng.
Sinh tử của một mình hắn nào có đáng kể, cớ sao lại phải liên lụy tới muôn vàn tướng sĩ?
Trong cơn hoảng loạn nhất thời, Chu Kỳ Ngọc níu lấy chút hy vọng cuối cùng, cất giọng hỏi:
"Việc này quả thực kinh động quá mức, liệu có khi nào Lương Quý kia bẩm báo sai sự thực?"
"Huống chi, các đại thần tùy giá bên cạnh hoàng huynh nhiều không kể xiết, những người cận thần ấy đa phần bổn vương đều quen biết, cớ sao chưa từng nghe tên Viên Bân bao giờ?"
"Hay là... hai kẻ đó đã cấu kết với nhau, hòng lừa gạt triều đình?"
Lời vừa nói ra, Tôn Thái hậu cùng các vị đại thần đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại.
Đám đông quan lại nào phải không cùng chung suy nghĩ với Chu Kỳ Ngọc, ai nấy đều thầm mong đây chỉ là lời bịa đặt dối trá của hai kẻ kia.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Vu Khiêm, ông khẽ nhíu mày, buông một tiếng thở dài, đoạn cất giọng tâu trình:
"Bẩm Thái hậu nương nương, Viên Bân kia tuy chẳng phải bậc cận thần tâm phúc, nhưng quả thực có tên trong danh sách tùy giá rời kinh. Binh bộ trước đây từng có quân báo trình lên, vào ngày mùng năm tháng này, Viên Bân đã phụng mệnh đi sứ sang trại địch, rồi bị bắt giữ tại đó."
"Lũ giặc kia nào biết được thiên nhan, một khi thánh giá không may rơi vào tay chúng, tất phải cần người đến nhận diện, ngoài Viên Bân ra thì còn có thể là ai khác nữa?"
Nếu những lời vừa rồi mới chỉ là bằng chứng suy đoán bên lề, thì câu nói kế tiếp của Vu Khiêm đã hoàn toàn nghiền nát chút ảo vọng hão huyền còn sót lại trong lòng tất cả mọi người.
"Hết thời hạn vào triều, Tổng binh trấn thủ Cư Dung quan là Tôn Nho Nhã đến báo tin. Hắn ta bẩm tấu rằng quân ta đã đại bại ở Thổ Mộc Bảo, thương vong vô số, thánh giá mất tích, sống chết chưa rõ. Triều đình đã lập tức phái binh mã tỏa đi khắp nơi tìm kiếm, quân tình chi tiết hơn sẽ được thống kê tường tận rồi dâng tấu sau."