Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đã nửa năm trôi qua, hè tàn, đông đến.
Gió lạnh mang theo mưa phùn, ép tất cả học sinh phải khoác lên mình đồng phục mùa đông dày dặn.
Học kỳ đầu của năm lớp 12 đã kết thúc. Học sinh mỗi người cầm ô, chạy nhanh rời khỏi trường.
La Địch vẫn như thường lệ, gần như đến phút chót mới rời khỏi. Hắn không có thói quen mang ô, chỉ dùng chiếc mũ áo đồng phục che đầu, dưới ánh nhìn của chú bảo vệ, là người cuối cùng bước qua cổng trường.
Cách cổng trường không xa, trong sự tĩnh lặng sau giờ tan học, bất chợt vang lên một giọng nói quen thuộc: "La Địch, này!"
Ngẩng đầu nhìn, hắn thấy lớp trưởng đang đứng bên lề đường, nửa khuôn mặt ẩn sau chiếc khăn quàng cổ, vẫy tay liên tục.
Thấy La Địch vẫn dáng vẻ chậm rãi, cô liền chủ động cầm ô chạy tới, chiếc ô vừa đủ che kín cả hai.
La Địch hỏi khẽ: "Không có xe đến đón à?"
"Hôm nay chú tài xế nhà mình có việc, nghỉ rồi. Mình tự gọi xe về. Nhưng mà, hôm nay tan học sớm hơn một tiếng, nên mình có thể về muộn một chút. Hướng nhà mình với nhà cậu hình như cũng gần nhau, nên mình đợi cậu luôn, lâu rồi mình không đi xe buýt, cũng muốn thử lại cảm giác ấy."
"Đúng là kiểu nói chuyện của tiểu thư nhà giàu nhỉ."
"Heh~ Ít nhất cũng khiến cậu nói được thêm vài câu mà!"
Bên trong xe buýt mùa đông, số lượng hành khách vơi đi một nửa. La Địch vẫn giữ thói quen ngồi ở hàng ghế cuối, gần cửa sổ. Chỉ khác là, lần này, không gian bên cạnh hắn có chút chật chội hơn.
"Cậu dùng thanh đao ấy ổn không?"
"Ổn. Đôi lúc nghe thấy tiếng nghiến răng của cương thi, nhưng mỗi tháng kiểm tra ở viện nghiên cứu đều không có vấn đề."
"Vậy thì tốt. Còn nửa năm nữa là đến kỳ thi tuyển sinh rồi. Mình còn có thể tưởng tượng được cảnh cậu mang thứ đó ra trình diễn trong đợt kiểm tra thể lực. Chắc cả trường sẽ ngạc nhiên đấy, có khi cậu còn giành hạng nhất toàn trường."
"Không quan trọng, chỉ cần đủ điều kiện vào công ty là được rồi."
La Địch nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như nghĩ đến điều gì đó, nhưng nhanh chóng bị kéo lại bởi cú huých nhẹ từ khuỷu tay.
"Thế nghỉ đông cậu định làm gì? Nhà mình chắc cho mình tự do ba ngày, tụi mình tổ chức đi đâu chơi đi?"
"Không đi." La Địch từ chối dứt khoát. Hắn đã lên kế hoạch dành cả tháng để xem phim, không muốn bị phá đám.
"Ể~ Nhưng nếu là Tiểu Cao rủ, cậu có đi không? Dạo này thấy hai người ngày nào cũng tập chống đẩy cùng nhau, trên đường ăn xong quay về lớp cũng nói chuyện liên tục."
"Thật sự không đi."
"Được rồi."
Không khí bỗng trở nên trầm lặng. Hàng ghế cuối yên ắng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ xe buýt.
Lớp trưởng cũng nhìn theo hướng mắt La Địch ra ngoài cửa sổ. Dù không hiểu ngoài đó có gì hay ho, nhưng trong lòng lại cảm thấy yên bình đến lạ.
"Trạm Khu An Cư số 13 đã tới, cửa xe sẽ đóng sau 10 giây."
"Xuống thôi."
La Địch bước qua trước mặt lớp trưởng, thành thạo xuống xe.
Lạ thay, khi vừa xuống xe, La Địch có một cảm giác chưa từng trải qua trước đây. Dường như kiểu tạm biệt hời hợt như vậy trong kỳ nghỉ đông là không ổn.
Vì vậy, cậu quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe, định vẫy tay chào lớp trưởng một cách nghiêm túc hơn. Nhưng khi hắn chưa kịp giơ tay lên, đã thấy lớp trưởng đứng ngay phía sau mình.
"Cậu xuống xe làm gì?"
"Hả? Trước đó mình có nói rồi mà, mình về muộn một chút cũng không sao. Với cả cậu không mang ô, mình có thể tiễn cậu về."
"Cậu nên về nhà trước đi. Mình không cần ô."
"Không." Lần này, cô từ chối, ánh mắt đầy nghiêm túc.
"Chỉ đến dưới tầng thôi."
"Được thôi!" Lớp trưởng nghiêm trang chưa được bao lâu đã trở lại dáng vẻ thường ngày, bước đi nhẹ nhàng phía trước.
Hai người vừa bước vào khu chung cư chưa được bao xa, đã nghe thấy tiếng khóc tang cùng những mảnh giấy vàng bay lả tả trong không khí.
Nhìn về phía trước, dưới tòa nhà sát bên nơi La Địch ở, có một đám tang đang được tổ chức.
Hai người lập tức không nói thêm lời nào, cố gắng lặng lẽ đi qua. Dường như sự việc vừa xảy ra không lâu, những người mặc đồ đen đang khóc nức nở.
Khi đi qua linh đường, La Địch chắp tay, cúi đầu làm lễ. Lớp trưởng cũng học theo, nghiêm túc cúi đầu.
Khi cả hai cùng cúi đầu, một luồng gió lạnh thổi qua. Mùa đông vốn đã lạnh, nay lại càng khiến người ta rùng mình. Cơn gió âm u khiến cả hai nhanh chóng bước nhanh qua khu vực tang lễ.
Phía trước là tòa nhà nằm sâu trong khu chung cư, nơi La Địch đang sống.
Lớp trưởng không có ý định quá phận, dừng bước tại đây. Dưới chiếc ô nhỏ, hai người đứng sát cạnh nhau, cánh tay chạm khẽ.
Cô kéo nhẹ khăn quàng xuống, đôi môi ẩm ướt gần như chạm vào tai La Địch, khẽ thì thầm: "Này~ Lúc nãy cậu có để ý không? Di ảnh trong linh đường hình như là một cô bé còn rất trẻ."
"Thấy rồi, đừng bàn chuyện tang lễ nữa."
Lớp trưởng lập tức bịt miệng mình lại, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Làm sao bây giờ? Mình có hơi sợ, hay là cậu đưa mình về trạm xe buýt được không?"
"Lá gan của cậu chắc lớn hơn mình chứ?"
"Chậc~ Chỉ là muốn trò chuyện với cậu thêm chút thôi. Dù sao tháng tới mình chỉ được ở cùng gia sư, thật sự quá chán! À đúng rồi, trong kỳ nghỉ đông, mình có ba ngày rảnh. Có thể đến nhà cậu làm bài tập cùng được không? Chắc không phiền đâu nhỉ?"
"Đừng."
"Haizz... Vậy thôi, tạm biệt, gặp lại vào học kỳ sau."
Lớp trưởng không nài ép thêm, kéo khăn quàng lại, xoay người rời đi. Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt cô dường như mất đi chút ánh sáng.
Chưa đi xa được bao lâu, phía sau bỗng vang lên giọng nói không rõ ràng: "Nếu làm bài tập thì… có thể hẹn ở tiệm ăn nhanh gần đây, nhà mình không tiện lắm."
"Được."
Lớp trưởng chỉ đáp lại một cách bình tĩnh, không quay đầu nhìn.
Trên đường một mình quay lại trạm xe buýt, khi đi ngang qua linh đường lần nữa, cô cảm nhận cái lạnh càng rõ rệt, như thể có thứ gì đó thúc giục cô rời đi nhanh chóng.
Trong khi đó, La Địch đã lên tới tầng cao nhất.
"Cha, mẹ, chị, con về rồi."
"Kỳ thi thế nào?" Giọng của cha vang lên từ bếp.
"Vẫn như cũ."
"Nhanh tới ăn cơm đi, mọi người đang đợi con."
"Con đi rửa tay đã."
La Địch bước vào nhà vệ sinh, vừa rửa tay vừa nhìn qua cửa sổ, ánh mắt hướng ra phía ngoài trạm xe buýt của khu chung cư. Nhận ra bóng dáng quen thuộc cùng chiếc ô đặc trưng, hắn liền quay đi. Quay lại bàn ăn, ngồi cùng gia đình.
"Em trai, kỳ nghỉ chúng ta sẽ đi chơi, em có đi không?"
"Không đi."
"Hay quá! Vậy nhiệm vụ trông nhà giao lại cho em nhé."
"Biết rồi. Mọi người đi đường cẩn thận."
Cuộc sống một mình là điều La Địch yêu thích nhất. Hắn thậm chí đã mường tượng về khoảng thời gian vừa xem phim, vừa nâng tạ, vừa nhâm nhi bánh nướng tự làm – cảm giác thật hạnh phúc.
Ngày mùng 10 Tết
Chỉ còn mười ngày nữa là hết kỳ nghỉ đông. Gia đình La Địch đã lên đường đi du lịch từ hôm qua, hắn chính thức bắt đầu thời gian tự do một mình.
Buổi sáng, vừa gặm bánh bao, hắn vừa dọn dẹp nhà cửa. Khi mọi việc xong xuôi, hắn chuẩn bị làm bài tập thì:
Đông đông!
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
La Địch nhìn đồng hồ trên vòng tay: 08:40. Khu dân cư bắt đầu làm việc lúc 9 giờ, không thể nào có ai tìm đến vào lúc này.
Hắn nhìn qua lỗ mắt mèo, nhưng bên ngoài không có ai.
"Nghe nhầm à?"
La Địch định quay lại bàn làm bài tập, nhưng:
Đông đông!
Tiếng gõ lại vang lên lần nữa.
La Địch lập tức chạy về phòng ngủ, lấy thanh đao lớn bọc trong vải trắng dưới gầm giường.
Nhìn qua lỗ mắt mèo, bên ngoài vẫn không có ai.
Lần này, hắn không rời đi nữa. Một tay nắm chặt tay cầm cửa, chờ đợi trong im lặng.
Đông đông!
Tiếng gõ thứ ba vang lên. Hắn bất ngờ mở cửa, đồng thời vung thanh đao bọc vải trắng về phía trước.
Nhưng động tác của hắn dừng lại giữa không trung.
Ngoài cửa là một nữ sinh trung học, đang ngồi xổm với dáng vẻ đầu hàng.
"La Địch, cần cẩn thận đến mức vậy sao... dọa chết mình rồi."
"Lớp trưởng!?"
La Địch theo bản năng khép cửa lại, che đi mọi thứ bên trong căn hộ.
"Yên tâm đi~ Không được cậu cho phép, mình sẽ không vào đâu."
"Trước đó cậu bảo có thể hẹn ở tiệm ăn nhanh để làm bài tập mà. Mình đoán nếu gọi điện chắc chắn sẽ bị cậu từ chối ngay, nên mình đến thẳng đây luôn. Đi không? Không thì mình rủ Anna cũng được."
"Đi, đợi chút."