Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
La Địch mặc đồ mùa đông, đeo cặp sách rồi bước ra khỏi nhà.
Lớp trưởng ngồi trên bậc thang đối diện cửa nhà hắn, tay chỉ vào cánh cửa bên cạnh dán đầy các tờ quảng cáo nhỏ: "Nhà bên cạnh cậu hình như không có ai ở? Lúc lên tầng này, mình cũng thấy nhiều căn hộ dưới lầu dường như chẳng có người ở nữa."
"Chuyện bình thường thôi. Ai ở đây mà không muốn đến nơi tốt hơn chứ? Nếu gia đình có con cái học giỏi, đỗ vào công ty tốt, họ sẽ lập tức chuyển đi. Còn nếu không có con cái xuất sắc, họ sẽ tìm cơ hội khác, thử sức với các công việc lương cao nhưng đầy rủi ro."
"Ừm~ nghe hợp lý đấy."
Lớp trưởng nhón chân bước đi nhẹ nhàng phía trước. Lúc xuống cầu thang, cô cố tình giấu hai tay ra sau lưng, một tay còn làm động tác vẫy gọi.
Nhưng La Địch không hiểu ý, cũng không chú ý lắm. Điều hắn để tâm hơn là: "Sao cậu tìm được nhà mình?"
"Chuyện này dễ mà! Tòa nhà này chỉ có bảy tầng, mỗi tầng hai căn, lại thêm nhiều căn không có người ở. Mình chỉ cần gõ từng cửa là được thôi. Không ngờ nhà cậu ở tầng trên cùng."
"Gõ từng cửa?"
La Địch không dám nghĩ đến việc này, nhưng đúng là kiểu việc lớp trưởng có thể làm ra.
Khi hai người gần bước ra khỏi tòa nhà, đang bàn nhau sẽ đến tiệm ăn nhanh nào để làm bài tập thì:
"Két~"
Một dải băng cảnh báo bất ngờ được kéo ngang lối ra tầng trệt. Trước mặt họ là một người đàn ông khoác áo gió đen, cổ áo kéo cao che gần hết khuôn mặt.
"Khu dân cư này hiện nghi ngờ có hoạt động bất thường, đã gây ra cái chết cho một số cư dân. Vì vậy, chúng tôi tiến hành 'phong tỏa khu vực'. Tất cả cư dân trong thời gian phong tỏa không được rời khỏi nhà, đồng thời cần hợp tác điều tra. Lát nữa, tôi sẽ lên hỏi các bạn một số vấn đề."
Nhìn trang phục cùng từ "phong tỏa khu vực", La Địch lập tức đoán được thân phận của đối phương: "Điều tra viên thành phố."
Hắn vội hỏi: "Hoạt động bất thường? Sẽ phong tỏa bao lâu?"
"Dự kiến không dưới một ngày."
"Bạn nữ này là bạn học của tôi, cô ấy không sống ở đây, vừa mới đến cách đây năm phút. Có thể để cô ấy rời đi không?"
"Xin hãy tuyệt đối tuân thủ quy định, chờ đến khi phong tỏa kết thúc. Dù là ai, vì bất kỳ lý do nào đến đây, đều không được rời đi. Ngoài ra, bạn nữ này cũng cần đặc biệt chú ý, đảm bảo an toàn cho bản thân."
La Địch còn định tranh luận thêm, nhưng lớp trưởng khẽ kéo tay áo cậu, hơi nhón chân lên: "Dựa theo 《Luật Góc Khuất》, nếu gặp phải phong tỏa khu vực, tất cả mọi người đều phải hợp tác với điều tra viên. Dù mình vừa đến cách đây một phút cũng phải tuân thủ. Không sao đâu, mình đã hoàn thành buổi học phụ đạo, cha mẹ cho phép nghỉ ngơi ba ngày. Lát nữa mình sẽ báo với cha về việc phong tỏa. Tối nay không về cũng chẳng sao."
"Không phải vấn đề đó..." Điều La Địch bận tâm là chuyện khác.
"Thật mà! Mình biết nhà cậu không tiện. Mình có thể ở ngoài hành lang hoặc trên sân thượng chờ phong tỏa kết thúc."
La Địch nhớ đến tang lễ gần đây và lời nhắc nhở của điều tra viên. Để lớp trưởng một mình ở ngoài không chỉ nguy hiểm mà thời tiết còn rất lạnh.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn thở dài: "Thôi được… lên nhà mình đợi đi. Cha mẹ với chị mình đang đi du lịch rồi."
Đôi mắt lớp trưởng lập tức mở to tròn: "Bảo sao nhà cậu không có âm thanh gì, hóa ra bác trai bác gái đều đi chơi cả. Yên tâm đi, mình sẽ không tự tiện vào phòng ngủ đâu, chỉ ở phòng khách thôi."
Cô lại theo La Địch lên tầng, lần này kéo khăn quàng che miệng để giấu đi sự phấn khích.
Cô tò mò không biết nhà của một học bá tính cách cô độc như La Địch sẽ có bí mật gì. Hắn không tham gia lớp học thêm nào, vậy mà lần nào cũng đứng đầu trong các bài kiểm tra thể lực.
Biết đâu cô có thể nhân cơ hội này tìm ra "bí kíp luyện tập".
[Tầng thượng]
Chiếc chìa khóa trong tay La Địch xoay trong ổ khóa cùng với tiếng thở sâu của hắn. Đây là lần đầu tiên hắn đưa một người khác về nhà, hơn nữa lại là một bạn nữ khá thân thiết.
"Wow, sạch thật đấy!"
Dưới ánh đèn trong nhà, lớp trưởng không thấy chút bụi nào, đồ đạc ít, gọn gàng ngăn nắp.
"Sáng nay mình vừa lau nhà xong. Đợi chút, mình tìm cho cậu đôi dép... Chắc chỉ có thể dùng của chị mình. Nhà mình ít khách, không có dép dư."
"Không cần đâu~ Nhà sạch thế này mang dép cũng không cần thiết, hơn nữa mang dép của người khác là không tốt. Sáng nay mình vừa thay tất, chắc chắn sẽ không làm bẩn nhà cậu đâu."
"Được rồi."
Đôi giày thể thao màu trắng được xếp ngay ngắn ở khu để giày, lớp trưởng đã bước xuống sàn nhà với đôi tất trắng liền quần.
Mặc dù đây chỉ là khu an cư, nhưng ở thời hiện đại, khi vấn đề năng lượng đã được giải quyết triệt để, hệ thống sưởi ấm đã hoạt động suốt cả ngày. Nhiệt độ trong nhà luôn duy trì ở mức khoảng 20°C.
Lớp trưởng không bước vào phòng ngủ mà chỉ quan sát quanh nhà, thậm chí còn giúp La Địch cho chú chim nhỏ trên bậu cửa sổ ăn.
"Nhà cậu cũng khá rộng nhỉ. Ban đầu mình cứ nghĩ loại nhà này chỉ nhỏ bằng phòng ngủ của mình, nhưng hóa ra lại rộng cỡ hai phòng ngủ đấy. Không có ý gì đâu~ Chỉ là mình cảm thấy sống trong một căn nhà nhỏ như thế này cũng rất ổn."
La Địch đã đi vào bếp, theo đúng lễ nghĩa mà mẹ từng dạy, lấy một túi trà và pha cho lớp trưởng một tách trà nóng.
Khi hắn bưng trà ra phòng khách, bước chân hơi khựng lại. Do nhiệt độ ấm áp, lớp trưởng đã cởi áo khoác lông dày và khăn quàng cổ, gấp gọn gàng đặt ở góc ghế sofa.
Bên trong, cô mặc một chiếc áo len cao cổ ôm sát màu đen, kết hợp với chân váy kiểu Scotland màu nâu. Đôi tất trắng dày bao phủ đôi chân dài quen thuộc vốn thường xuyên chạy nhảy.
Trước đây, La Địch chỉ thấy lớp trưởng trong đồng phục hoặc đồ thể thao. Đây là lần đầu tiên hắn thấy cô ăn mặc như vậy. Hắn hơi sững người một chút nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đưa tách trà ra.
"Nhìn cậu có vẻ hơi nóng đấy. Hay cậu cũng cởi áo khoác ra đi?"
"Ừm."
Trán La Địch đã lấm tấm mồ hôi, nhưng dường như hắn không nhận ra.
Lớp trưởng nhíu mày, tò mò nhìn hắn: "Sao mình cảm thấy cậu hơi kỳ lạ nhỉ? Hay trong phòng ngủ của cậu có thứ gì đó không muốn ai biết? Hoặc là cậu đang giấu ‘bí kíp tập luyện’ gì trong đó và sợ mình phát hiện?"
"Không có gì đâu, mình chỉ không quen khi nhà có người đến."
"Nếu không có gì, mình có thể vào phòng cậu xem thử không?" Lớp trưởng giơ tay như đang phát biểu trong lớp: "Mình thề là sẽ không chạm vào gì đâu, chỉ xem thôi."
"Cậu có thể ngồi xem TV ngoài này hoặc làm bài tập trên bàn ăn."
"Ồ~"
Không được phép vào phòng, cả hai đành lặng lẽ lấy bài tập kỳ nghỉ đông ra làm.
Tuy nhiên, vừa mới viết được vài dòng, thì:
Cộc cộc~
Có tiếng gõ cửa. Điều tra viên ở dưới đã tìm đến tận nhà.
"Chào hai bạn~ Xin hãy hợp tác cung cấp một số thông tin. Đây là giấy tờ cá nhân của tôi, các bạn có thể kiểm tra tính xác thực qua vòng tay của mình."
Điều tra viên dán miếng dán chống bụi lên đế giày rồi nhanh chóng bước vào nhà.
Ánh mắt lạnh lùng của ông ta lướt qua không gian, rồi chọn khu vực bàn ăn, nơi hai người đang làm bài, làm nơi nói chuyện.
Ông ta dựa vào gương mặt hai người để truy xuất thông tin cá nhân từ cơ sở dữ liệu.
"Hai bạn là học sinh trường Trung học số 4, nửa năm trước đã cùng hoàn thành một dự án thực nghiệm do viện nghiên cứu thành phố cung cấp. Thành tích rất xuất sắc… Có lẽ là rất xuất sắc. Theo lời các bạn nói lúc dưới tầng, chỉ đơn giản là tình cờ đến đây làm bài tập cùng nhau, đúng không?"
Điều tra viên đột ngột quay mắt nhìn thẳng vào lớp trưởng.
Cô ấy rõ ràng bị giật mình, trả lời lắp bắp: "Dạ… đúng ạ."
Cái nhìn chăm ông ấy không dừng lại dù đã có câu trả lời. Khoảng một phút sau, điều tra viên mới gật đầu.
"Tôi sẽ giải thích sơ qua tình hình hiện tại. Hiện tại, một 'Kẻ mạo danh tiềm phục' đã sát hại hai cô gái trẻ được nghi ngờ đang hoạt động trong khu dân cư này. Thời gian ‘Góc Khuất Tư Duy’ của nó ít nhất đã kéo dài nửa năm, hơn nữa nó thành thạo điều khiển ‘cụ thể hóa nỗi sợ hãi’. Việc truy tìm và bắt giữ loại cá thể này thường khó khăn và tốn thời gian. Dự kiến khu vực này sẽ bị phong tỏa hơn một ngày. Hai bạn cần hết sức chú ý, đặc biệt là bạn nữ này."
Lớp trưởng ngoan ngoãn đáp rằng cô sẽ không bước ra khỏi cửa nửa bước.
La Địch thì hỏi: "Tòa nhà này đã được kiểm tra hết chưa?"
"Hai bạn vốn là hộ cuối cùng. Tuy nhiên, theo danh sách cư dân thường trú và thông tin hoạt động hàng ngày, có một người sống ở tầng ba đã tạm thời rời khu dân cư. Khi nào cô ấy quay lại để kiểm tra, tòa nhà này coi như đã hoàn tất việc rà soát."
Nghe vậy, lớp trưởng lập tức thắc mắc: "Ủa? Lúc nãy khi lên tầng, mình tận mắt thấy người ở tầng ba mà. Chỉ khoảng mười phút trước khi các anh phong tỏa tòa nhà, chẳng lẽ vừa ra ngoài ngay lúc đó? Trùng hợp vậy sao?"
Sắc mặt điều tra viên lập tức thay đổi, như một kẻ săn mồi vừa đánh hơi được mùi con mồi.
"Cô chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn ạ."
"Cảm ơn cô đã cung cấp thông tin quan trọng."
Nhận được câu trả lời khẳng định, điều tra viên ngay lập tức đứng dậy rời đi.