Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Khánh Hoài mỉm cười: “Tiên sinh cứ yên tâm, trước khi chúng ta rời đi, ta nhất định giải quyết bọn chúng.”
Ra khỏi lò rèn, Khánh Hoài liền gọi Trương Lương đến, nói nhỏ vào tai Trương Lương một hồi, Trương Lương bỏ dở công việc đang làm, xoay người chạy đi.
Khánh Hoài lại dặn dò quản gia một tiếng, không lâu sau, Chung Ngũ dẫn theo năm thị vệ vào sân.
Mỗi người đều cầm trên tay một cây nỏ do Kim Phong chế tạo.
Kim Phong đã nói, sau này sẽ trang bị cho mỗi người một cây nỏ, nên thời gian gần đây, bọn họ đã mượn nỏ của đám người Mãn Thang và nỏ dự phòng của Kim Phong, thay phiên nhau luyện tập ở hậu sơn.
Thấy những thị vệ đi theo sau mang đến binh khí của bọn họ, còn dắt theo vài con ngựa và một chiếc xe ngựa, Kim Phong ý thức được điều gì, bước lên hỏi:
“Hầu gia, ngươi sẽ không định dẫn theo mấy người này đi đánh Miêu Miêu Sơn chứ?”
Khánh Hoài chỉ mang theo sáu thị vệ, dù có thêm hắn và Trương Lương, cũng chỉ có tám người, làm sao mà tiễu phỉ?
“Mấy người này là đủ rồi.”
Khánh Hoài cười hỏi: “Tiên sinh có hứng thú đến xem náo nhiệt không?”
Giọng điệu thong dong như không phải đi giết thổ phỉ, mà là vào núi săn bắn vậy.
“Vậy cũng được.”
Kim Phong thấy Khánh Hoài không giống như đang nói đùa, bèn gật đầu.
Hắn cũng rất muốn xem Khánh Hoài rốt cuộc định làm như thế nào.
Quay lại lò rèn lấy nỏ của mình, cùng một bó ống tên.
Đây là thứ Kim Phong tranh thủ thời gian làm gần đây, đảm bảo mỗi cây nỏ đều được trang bị hai ống tên, vạn nhất trong chiến đấu một ống tên bị hỏng, ống còn lại có thể thay thế.
Chia ống tên cho Chung Ngũ và những người khác, Khánh Hoài và các thị vệ lên ngựa, Kim Phong không biết cưỡi ngựa thì ngồi vào xe ngựa.
Khánh Hoài dường như không vội, ra khỏi làng liền thong thả đi, mãi đến giữa trưa mới đến Kim Xuyên huyện phủ.
Cũng không vào thành, mà từ bên ngoài tường thành huyện phủ, tiếp tục đi về phía bắc.
Khi đi đến cách Miêu Miêu Sơn còn hai ba dặm, Khánh Hoài ra lệnh cho đội ngũ dừng lại giữa một khu rừng.
Đội ngũ vừa dừng lại, Trương Lương đeo nỏ, dẫn theo một hán tử da đen từ bụi cỏ chui ra.
“Hầu gia!”
Hán tử da đen vừa thấy Khánh Hoài, liền khóc lóc dập đầu.
Kim Phong thấy hắn đi khập khiễng chân phải, chắc cũng là vì bị thương mà giải ngũ.
“Được rồi, đứng dậy đi.”
Khánh Hoài đưa tay đỡ hán tử dậy, hỏi: “Tin tức đã truyền ra ngoài chưa?”
“Truyền ra rồi, phỏng chừng Nhị đương gia Miêu Miêu Sơn bây giờ đã nhận được tin.”
Hán tử da đen đáp.
“Tốt lắm,” Khánh Hoài gật đầu: “Chung Ngũ, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, nói không chừng lát nữa Nhị đương gia sẽ xuống núi.”
“Hầu gia cứ yên tâm.”
Chung Ngũ cười toe toét.