Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Hai người trung niên kia thậm chí còn có chút theo không kịp, cô nàng punk cũng thở hồng hộc.
Trương Duệ bình thường hay rèn luyện, thể lực không tệ, nhưng áp lực của hắn ta chủ yếu đến từ phương diện tâm lý.
Mỗi khi Trần Hoài An bước lên một bước, rồi nhìn thấy giọt mồ hôi nhỏ xuống trên vạt áo, tim hắn ta lại như bị ai đó đánh mạnh một cái.
Từ đầu đến cuối, Trần Hoài An đều không hề oán thán điều gì.
Hắn dùng tấm lòng rộng lượng, bình thản để ôm lấy ác ý của bọn họ.
Phía sau Trần Hoài An không chỉ có 4 thủy hữu kia mà còn rất nhiều du khách khác. Phần lớn trong số họ leo được nửa đường đã bỏ cuộc, nhưng sau khi nghe câu chuyện của Trần Hoài An thì tự giác đi theo sau hắn, vì vậy số lượng người càng lúc càng đông.
Lúc này đã gần đến đỉnh núi, đội ngũ hùng hậu như một con rồng dài trên bậc đá.
"Sắp đến rồi." Trần Hoài An ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, cười nói.
Hắn nhất định phải kiên trì đến đỉnh.
Bởi vì 1 tiếng trước có một đại ca cấp 57 đã nói rằng, nếu hắn có thể lên đỉnh trước khi mặt trời mọc, sẽ tặng hắn 66 cái "Đồng Cổ Long Thành", mỗi cái trị giá 2888 tệ. Sau khi trừ đi phần trăm hoa hồng của nền tảng, hắn sẽ nhận được 9 vạn 5 nghìn tệ, cộng thêm tiền thưởng từ những du khách khác, tối nay hắn có thể kiếm được khoảng 12 vạn tệ.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng đại ca kia chỉ nói khoác.
Trần Hoài An nhìn nhận mọi chuyện rất thoáng, vốn dĩ hắn đã định lên đỉnh rồi.
Dù có quà của đại ca hay không, hắn đều sẽ làm việc này.
Bản thân việc leo núi Thái Sơn đối với hắn không chỉ là để kiếm tiền.
Hắn chỉ muốn trong quãng đời ngắn ngủi còn lại, xem thử giới hạn của bản thân, xem bản thân còn có thể tạo ra bao nhiêu nhiệt huyết.
Nhưng ngay khi còn cách đỉnh núi Thái Sơn 98 bậc thang.
Bắp chân phải của Trần Hoài An đột nhiên truyền đến một trận đau nhức dữ dội.
Cơ thể hắn mất thăng bằng, ngã xuống bậc đá.
Tô Hiểu Thiến đi phía sau theo bản năng nhìn về phía chân của Trần Hoài An, sắc mặt nàng ta thay đổi, che miệng kêu lên:
"A! Chân... chân của anh ấy..."
Trần Hoài An nghiến răng, cúi đầu nhìn chân mình.
Chỉ thấy bàn chân phải đến đầu gối đã vặn vẹo đến biến dạng.
Hắn...
Bị gãy xương rồi.
Gãy xương bệnh lý là triệu chứng thường thấy ở bệnh nhân ung thư xương.
Do tế bào ung thư phá hủy mô xương, khiến xương của bệnh nhân trở nên mềm và giòn, rất dễ bị gãy.
Chuyện như vậy cuối cùng cũng xảy ra với Trần Hoài An.
Đau quá thì có chút tê dại.
Cơn đau về thể xác vẫn còn trong phạm vi chịu đựng, còn nỗi đau trong lòng thì căn bản không đáng là gì.
Trần Hoài An cảm thấy không có chuyện gì đau lòng hơn việc cha mẹ hắn bị lửa thiêu chết năm xưa.
Vậy nên, giữa những ánh mắt quan tâm và lời hỏi han của đám du khách xung quanh, Trần Hoài An bình tĩnh chỉnh lại máy quay, nói với Trương Duệ đang đỡ hắn: "Người anh em, giúp tôi một tay, mở ba lô của tôi ra."
"Không phải chứ, người anh em à, mau gọi xe cứu thương đi chứ, anh còn lo ba lô làm gì?" Trương Duệ chưa từng thấy ai như Trần Hoài An, cứ như cái chân bị gãy không phải của mình vậy.
"Anh có kêu xe cứu thương, xe cứu thương cũng không lên được đâu, anh giúp tôi mở ba lô ra, tôi tự có cách."
Trương Duệ bán tín bán nghi lấy ba lô xuống, mở khóa kéo đưa cho Trần Hoài An.
Trần Hoài An lấy ra một cái túi vải, rồi rút ra một cây nạng gấp.
Trương Duệ: "..."
Đám du khách khác: "???"
Không phải chứ, đại ca à, đây là cách của anh đó hả?
Còn tưởng có thuốc giảm đau đặc hiệu gì chứ...
"Được, chúng ta tiếp tục thôi!" Trần Hoài An thuần thục dùng nạng chống người đứng dậy.
Tỷ lệ bị gãy xương rất cao, nên khi chưa bị gãy xương, hắn thường dùng nạng để đi, chỉ sợ đến lúc gãy xương lại không quen.
Giờ thì hay rồi, gãy thật rồi, đây chẳng phải là một kiểu "khẩu vị" với vận mệnh sao?
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp im lặng ấn nút thích, tặng quà, hoặc là khuyên chủ phòng xuống núi, đã không còn ai nghi ngờ bệnh của Trần Hoài An là thật hay giả nữa, hoặc có lẽ, giờ họ không còn quan tâm Trần Hoài An mắc bệnh gì nữa rồi.
Họ chỉ quan tâm cái tên "mãnh nhân" này có thể không uổng công chuyến đi này hay không thôi.
Cái chân phải cong queo kia, tựa như sự chèn ép của vận mệnh, sự chế giễu của tử thần.
Còn cây nạng trong tay Trần Hoài An, chẳng phải là ngón giữa hắn giơ lên với tử thần và vận mệnh sao?
Các ngươi không cho hắn leo lên đỉnh, thậm chí phế bỏ chân hắn, hắn vẫn cứ muốn leo lên đỉnh.
Đám du khách nhìn bóng lưng gian nan từng chút một nhích lên phía trước kia, ai nấy đều lặng lẽ kính nể.
Thiếu niên này chấp nhất như vậy, chắc chắn có ôm ấp hoài bão lớn lao lắm nhỉ?
"Xông lên! Sắp nhận được 9 vạn tiền tài trợ rồi! 1000 lần rút thăm trúng thưởng lớn đang chờ! Mau lên!!!" Trần Hoài An nhìn từng bậc thang giảm dần, nghiến răng nghiến lợi, mặt mày dần trở nên dữ tợn: "Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan! Khốn kiếp! Chỉ là Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan thôi mà!!!"
Những du khách xung quanh càng thêm kính nể.
"Nhìn người anh em này kìa, đau đến mức ngũ quan nhăn nhúm hết cả vào nhau rồi kìa?"
Đỉnh Thái Sơn.
Khi chân Trần Hoài An "ầm" một tiếng giẫm lên bậc thang cuối cùng.
Một tia nắng sớm mai còn chưa hoàn toàn trưởng thành xé rách vô số tầng mây, từ đường chân trời u ám lan tỏa ra, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu hắn.
Đàn chim bay lượn xuyên qua ánh sáng.
Tiếng chuông từ xa vọng lại giữa những ngọn núi.
Ngay giây phút sau.
Một vầng mặt trời từ đường chân trời phun trào mà ra, ánh sáng rực rỡ lan tỏa, chiếu sáng cả một vùng trời đất.
Trần Hoài An trợn to mắt, trong lòng chấn động, những du khách xung quanh cũng ngừng hẳn cuộc trò chuyện.