Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Tất cả mọi người đều im lặng nhìn cảnh tượng này, nhìn đường nét mơ hồ của những ngọn núi được dát lên một lớp vàng rực rỡ.

Đột nhiên.

"Bái---!!!", một tiếng hô vang vọng không biết từ đâu vang lên.

Trong ánh mặt trời xuất hiện những gợn sóng kỳ lạ.

Ánh sáng tựa như mặt hồ bị khuấy động, dâng lên từng lớp sóng sánh.

Trong lớp ánh sáng, một hàng nghi trượng cổ đại ẩn hiện giữa ánh sáng giao thoa.

Người đi đầu thân hình uy nghiêm cao lớn, mặc áo bào đen thêu rồng, đầu đội mũ miện, bên hông đeo bảo kiếm, phía sau là văn võ bá quan, quan văn tay cầm hốt, võ quan mặc áo giáp đen, thị vệ nâng lễ khí, bọn họ đạp trên tầng mây, dưới chân hiện lên gạch xanh ngói đỏ, từng bước một tiến về đỉnh Thái Sơn.

"Má ơi, cái... cái gì đây?"

"Hải Thị Thận Lâu (Ảo ảnh trên biển) hả?"

"Không phải, có người đang quay phim ở đây à?"

Du khách trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này, lúc này đội nghi trượng còn cách họ rất xa, họ vẫn còn tâm trí để bàn tán. Nhưng ngay giây sau, đội nghi trượng vượt qua hàng dặm, đột ngột xuất hiện ngay trước mắt. Trên đỉnh Thái Sơn trở nên tĩnh lặng, chim chóc im tiếng, tất cả mọi người đều im bặt.

Có một thứ gì đó đè nén họ, khiến họ không thể động đậy, không dám lên tiếng.

Trần Hoài An ngây người đứng đó, nhìn vị đế vương uy nghiêm nghênh diện đi tới.

Hắn nhìn không rõ dung mạo của vị đế vương kia, chỉ cảm thấy mắt mình bị cái gì đó đâm vào, một mảnh mơ hồ.

Đội nghi trượng lướt qua đám du khách như khói như sương, khó nắm bắt, không thể chạm vào.

Họ không chớp mắt nhìn thẳng con đường mình đi, tựa như một bức họa từ không gian khác hiện ra trước mắt, xuyên qua dòng sông lịch sử mà đối diện, lại chẳng hề ảnh hưởng lẫn nhau.

Ban đầu, Trần Hoài An cũng nghĩ như vậy.

Cho đến khi vị đế vương kia đến trước mặt hắn.

Ngay giây phút sắp xuyên qua thân thể hắn.

Đế vương khẽ cúi đầu, ánh mắt rũ xuống, con ngươi dọc màu vàng kim đối diện với Trần Hoài An.

Da đầu Trần Hoài An tê rần, hắn thề, vị đế vương này tuyệt đối đang nhìn hắn, không phải ngẫu nhiên!

Hắn thậm chí còn cảm nhận được sự dò xét trong ánh mắt đối phương!

Nhưng cái nhìn này chỉ tồn tại trong chớp mắt.

Đế vương xuyên qua thân thể Trần Hoài An, cùng đội nghi trượng của mình dần dần biến mất trong màn sương mỏng trên đỉnh Thái Sơn.

"Ách..."

"Ách..."

Hải Thị Thận Lâu trên đỉnh Thái Sơn gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi trên toàn mạng, nhanh chóng leo lên vị trí số 1 trên hot search.

Có chuyên gia phân tích đây là đội nghi trượng của Tần Thủy Hoàng.

Hải Thị Thận Lâu đã tái dựng chính cảnh tượng Tần Thủy Hoàng phong thiện ở Thái Sơn năm xưa.

Về phần vì sao sự kiện lịch sử xa xôi lại chiếu rọi đến hiện đại.

Các chuyên gia hiện tại vẫn chưa nghĩ ra được lý do nào tốt hơn.

Nhưng Khổng Tử không nói chuyện yêu ma quỷ quái, giải thích cuối cùng chắc chắn sẽ rất khoa học.

Trần Hoài An không quan tâm đến sóng gió trên mạng, bao gồm cả việc bị Hải Thị Thận Lâu kia liếc mắt một cái, hắn cũng không để trong lòng. Là một người duy vật trung thành, ai mà bảo với hắn trong nhà có nữ quỷ, thì hắn sẽ lập tức xuống lầu đi siêu thị mua một hộp Okamoto 0.01 (1).

Không vì gì khác, chỉ là muốn đóng góp chút sức mọn cho sự đa dạng sinh học.

Đại ca cấp 57 nói là làm, 66 cái "Đồng Cổ Long Thành" đã vào tài khoản, còn nói cảm ơn Trần Hoài An đã cho hắn thấy được Hải thị Thận Lâu siêu hiếm mà mấy đời cũng chưa chắc đã thấy, chỉ riêng trải nghiệm này thôi cũng đáng để hắn ta tặng nhiều như vậy rồi.

Còn bày tỏ sau này hoạt động của Trần Hoài An hắn ta đều sẽ ủng hộ.

Trong lòng Trần Hoài An sướng rơn, hắn thích nhất loại đại gia chân ái này.

Nhiệm vụ phát sóng trực tiếp hoàn thành, điện thoại cũng báo hết pin, hắn đơn giản chào hỏi rồi tắt livestream.

"Lão ca, anh định xuống núi thế nào? Ngồi cáng hay là khiêng kiệu xuống?"

Sau chuyện này, Trương Duệ đã hoàn toàn bái phục Trần Hoài An.

Trước đây, hắn ta vốn không tin trên đời lại có ai xứng với danh xưng "nhân trung long phượng".

Giờ thì hắn tin rồi, Trần Hoài An trong lòng hắn ta đã là nhân vật siêu phàm rồi.

"Đương nhiên là ngồi cáp treo rồi." Trần Hoài An đáp.

Hiện tại có không ít sinh viên đại học đến núi Thái Sơn làm công việc dẫn leo núi, còn có người khiêng kiệu đưa người xuống núi.

Hắn chọn ngồi cáp treo chủ yếu là vì vừa tiện vừa nhanh, còn phải nhanh chóng xuống núi xem bạn gái ảo của hắn.

Nói đi cũng phải nói lại, hiện tại cũng đã có 12 vạn tệ vào tài khoản rồi. Tuy rằng làm cái loại trực tiếp này rất vất vả, nhưng cũng thấy được con đường kiếm tiền. Chỉ là bệnh của hắn rất khó chữa, cắt chi là chắn chắn, mấu chốt là sau khi cắt chi tỷ lệ sống sót cũng rất thấp. Bác sĩ chủ trị đưa cho hắn thông báo bệnh nan y không nói rõ, nhưng từ trong câu chữ có thể suy đoán, phỏng chừng là đã di căn rồi. Vậy thì bệnh này có đáng để liều mạng kiếm tiền chữa trị không? Có nên cố gắng kiếm tiền để hóa trị một phen không? Hay là cứ sống vui vẻ qua ngày đoạn tháng đây?

Trần Hoài An vừa suy nghĩ miên man về chuyện này, vừa được Trương Duệ và mấy người bạn trên mạng dìu đến trước cáp treo.

Khu bán vé cáp treo bên này người đông nghìn nghịt, ngoài du khách địa phương còn có không ít người nước ngoài.

"Fuck!"

Trong đám đông vang lên một tiếng chửi rủa.

Hóa ra là một gã người nước ngoài chen hàng bị một viên đá nhỏ không biết từ đâu bay tới ném trúng vai.

"Đáng đời! Ai bảo mày không xếp hàng cho đàng hoàng!" Trương Duệ và những người khác bên cạnh lộ ra nụ cười hả hê.

Rất nhanh đã đến lượt Trần Hoài An ngồi cáp treo.

Cáp treo ở đây có thể chở 8 người cùng lúc.

Trương Duệ dìu Trần Hoài An chuẩn bị lên, lại thấy trong khoang cáp treo ngồi mấy tên xăm trổ đầy mình, nhìn qua đã biết không phải người tốt lành gì.