Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Trần Hoài An: "..."

Không chịu nổi nữa rồi.

Cửa hàng cũng bắt đầu bắt giữ một tuyến Thiên Cơ rồi.

Sau này thử bắt một tuyến Thiên Cơ từ chậu rửa mặt xem sao?

Còn có chuyện tốn 9998 linh thạch mua một kỹ năng thì thôi đi.

Thăng cấp cần linh thạch là điều chắc chắn.

Nhưng mà tổn hao kim châm còn phải tốn tiền?

Trò chơi này có coi người chơi ra gì không vậy!?

Nhưng nhìn Lý Thanh Nhiên đang nằm trong vũng máu, Trần Hoài An không khỏi nhớ tới cha mẹ đã mất, gia cảnh hắn bình thường, nhưng từ nhỏ đến lớn cha mẹ đều cố gắng cho hắn những tài nguyên tốt nhất. Bây giờ hắn cuối cùng cũng có thể cảm nhận được một chút cảm xúc của cha mẹ rồi.

"Nạp! Nạp! Nạp!"

[Chúc mừng ngài nhận được bí kỹ thất truyền – Kim Châm Thích Huyệt.]

[Kỹ pháp: Lưu Vân Thủ (đã kích hoạt).]

[Kỹ pháp: Phùng Xuân Châm Pháp lv1 (đã kích hoạt).]

[Phùng Xuân Châm hao tổn – Ngân châm đặc chế 64 cây, tổng cộng 640 tệ, xin nạp tiền trước.]

Trần Hoài An nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: "Cái gì vậy, còn có thể thiếu của ngươi một phân chắc?"

[Xin nạp tiền trước.]

"Đờ mờ nhà ngươi... xxooyyzz@@@!"

Trò chơi này đúng là hút máu khó coi, nhưng hắn không thể bỏ mặc Lý Thanh Nhiên được.

Lại một lần nữa 640 tệ từ trong ví tiền biến mất.

Kỹ năng đã học, nguyên liệu cũng có.

"Tiếp theo nên làm gì?"

[Xin hãy giúp Lý Thanh Nhiên cởi y phục!]

Trần Hoài An ngẩn người, chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi.

Cuối cùng, cũng đến rồi sao?

Không đúng, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này!

Bây giờ cứu người quan trọng hơn!

"Ai gọi 120? Ai cần chữa trị?!" Xe cứu thương đến, bác sĩ và y tá từ trên xe bước xuống.

Trương Duệ chỉ vào Trần Hoài An đang chuyên tâm nhìn chằm chằm điện thoại, hai mắt tỏa sáng: "Anh ta."

"Anh ta bị sao vậy?" Bác sĩ nhất thời không nhìn ra Trần Hoài An có vấn đề gì.

"Anh ta bị ung thư giai đoạn cuối, ung thư xương, còn mọc cả u xương, lúc leo Thái Sơn thì gãy chân."

Ung thư xương giai đoạn cuối còn leo Thái Sơn gãy chân?

Khóe mắt bác sĩ giật giật, đây là tiếng phổ thông sao?

Những từ này làm sao có thể kỳ dị kết hợp lại với nhau như vậy?

Anh ta theo bản năng cho rằng Trương Duệ đang nói đùa, dù sao thì cái tên nhóc này ngồi đó chuyên tâm chơi điện thoại, đâu có giống người gãy xương? Gãy xương không phải nên ôm chân, mặt mày tái mét, khóc trời kêu đất sao? Đừng nói chi là còn bị ung thư xương giai đoạn cuối, chẳng lẽ là một trong Thập Bát Đồng Nhân của Thiếu Lâm Tự à? Không biết đau à?

Nhưng với tinh thần thực tiễn biện chứng, anh ta nhấc chân Trần Hoài An đang gác trên ghế lên, xé rách ống quần ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Nhanh nhanh nhanh! Lấy cáng xuống!"

Chân của tên nhóc này đúng là gãy rồi, mắt thường có thể thấy rất nhiều phù nề dưới da, đó đều là dấu hiệu của u xương.

Cẳng chân đã biến dạng nghiêm trọng, chỗ gãy xương sưng lên một cục lớn, tím bầm, bên trong toàn là máu ứ.

Nếu không xử lý tốt, cái chân của tên nhóc này không giữ được đâu.

Có điều, đều đã mọc nhiều u xương như vậy rồi, hình như vốn dĩ đã không giữ được...

Bác sĩ đỡ Trần Hoài An lên cáng, cả người đều có chút choáng váng.

Lần đầu tiên nhìn thấy bệnh nhân bình tĩnh như vậy, có chút kiểu hoàng đế không vội thái giám gấp.

"Không phải, người anh em à, sao cậu còn chơi điện thoại hả?!"

--------------------

Trương Duệ thấy Trần Hoài An nằm trên cáng, hai tay vẫn giơ điện thoại lên, vẻ mặt cạn lời.

"Cái trò gì mà hay vậy?"

Nhưng từ góc độ của hắn ta nhìn vào màn hình của Trần Hoài An thì lại tối đen như mực...

"Chẳng lẽ người anh em này còn mắc bệnh tâm thần?"

Nhìn xe cứu thương đã đi xa.

Trương Duệ cắm sạc dự phòng mà Trần Hoài An mượn vào cột sạc bên cạnh siêu thị, càng nghĩ càng thấy có khả năng.

"Có bệnh tâm thần, không sợ đau, không sợ chết, vậy thì những hành động khác thường kia đều có thể giải thích được."

Vậy nên, hắn ta đã nói quá nhiều lời thất lễ với một người mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, lại còn có vấn đề về thần kinh.

Càng nghĩ, Trương Duệ liền tự tát mình một cái.

"Mẹ kiếp, mình đáng chết mà..."

*

Trên xe cứu thương, hai cô y tá nhìn Trần Hoài An đang nằm trên cáng, chuyên tâm chọc chọc vào điện thoại, thần sắc quái dị.

Các cô không biết một màn hình đen thui thì có gì hay để chọc.

Nhưng trong góc nhìn của Trần Hoài An, hắn đang dùng kim châm cứu cho Lý Thanh Nhiên.

Y phục đã được cởi bỏ.

Gần như trần truồng. Hắn áp thẳng màn hình điện thoại lên mặt.

Như vậy có thể tránh khỏi xấu hổ, chứ không phải vì mục đích gì khác... Hơn nữa, nhìn những vết thương chi chít trên người Lý Thanh Nhiên, trong lòng hắn không hề có chút ý niệm sắc dục nào, càng không rảnh quan tâm đến những bộ phận riêng tư. Vả lại, để giúp hắn châm cứu, Lý Thanh Nhiên trong trò chơi toàn thân được bao phủ bởi đồ hình huyệt vị, những huyệt vị dày đặc nổi lên trên bề mặt da, huyệt vị nào sáng lên thì phải châm vào chỗ đó.

Những bộ phận riêng tư cũng bị đồ hình huyệt vị che khuất.

Cho dù không che, Trần Hoài An cũng không có thời gian để nhìn.

Tốc độ huyệt vị sáng lên quá nhanh, đã có mùi vị khó khăn như độ khó cấp S của nhóm nhảy ngày xưa, hắn phải tập trung cao độ mới có thể miễn cưỡng theo kịp.

"Cậu bé, cậu bị ung thư bao lâu rồi? Có bệnh án không? Trước đây khám ở bệnh viện nào? Ôi, chân của cậu nghiêm trọng quá..."

"Tiên sinh, vị tiên sinh này?" Y tá có chút tức giận, đã đến bệnh viện vào phòng bệnh rồi mà người này vẫn còn chọc điện thoại, trông cũng đẹp trai, nhìn cũng không giống kẻ ngốc mà? Cô đưa tay quơ quơ trước mắt Trần Hoài An: "Bác sĩ đang nói chuyện với anh đấy!"

Trần Hoài An vội vàng nghiêng đầu, né tránh bàn tay kia, đầu cũng không ngẩng lên, khẩn trương nói: "Thật ngại quá, tôi còn đang bận, các vị đợi một lát."