Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Bác sĩ: "..."

Tên nhóc này còn có chút lễ phép đấy.

Anh ta đưa cho y tá một ánh mắt, chỉ Trần Hoài An rồi lại chỉ lên đầu, nhỏ giọng nói: "Cô đi làm thủ tục nhập viện cho cậu ta đi, tôi đi gọi bác sĩ Ngô khoa thần kinh, đợi bác sĩ Ngô đến thì khám cho cậu ta trước rồi tính sau."

Bác sĩ và y tá vừa đi khỏi.

Trần Hoài An liền thi châm xong.

Khi cây ngân châm cuối cùng được cắm xuống, thuận thế xoay một cái.

Từng đạo thanh khí lập tức từ 64 cây ngân châm bốc lên.

Ngay sau đó, Trần Hoài An liền thấy vết thương còn đang rỉ máu trên người Lý Thanh Nhiên trong nháy mắt ngừng chảy máu, vết thương bắt đầu dần dần khép lại.

[Hãy nghiền Đại Hoàn Đan Tiên phẩm thành bột rắc lên bề mặt vết thương của Lý Thanh Nhiên.]

Trong game xuất hiện một cái cối đá, Trần Hoài An từng bước làm theo.

Sau đó liền thấy vết thương đã ngừng chảy máu nhanh chóng mọc da thịt, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn khép lại, không để lại một chút sẹo nào.

"Phù... Cuối cùng cũng xong." Trần Hoài An thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn trạng thái của Lý Thanh Nhiên, nàng đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, chỉ là vẫn còn hôn mê, cần một khoảng thời gian mới tỉnh lại.

Vậy thì, tiếp theo...

Trần Hoài An nuốt một ngụm nước bọt.

Đã đến lúc...

[Điện thoại sắp hết pin.]

Vừa chuẩn bị chiêm ngưỡng dáng người tuyệt mỹ của Lý Thanh Nhiên.

Điện thoại triệt để tắt ngúm.

Không phải chứ, đại ca ngươi!

Hắn đã lấy cả khăn giấy ra rồi!

Trần Hoài An ngây người tại chỗ, ngẩn người mất nửa phút, nghiến răng nghiến lợi.

Sạc dự phòng hắn mượn ở dưới chân núi đâu?

Lúc này hắn mới phát hiện không đúng, hắn hình như không còn ở dưới chân núi nữa rồi.

Liếc nhìn trái phải, trong nháy mắt ngơ ngác.

"Ta vào bệnh viện từ khi nào? Hả?! "

"Ta... ta thuấn di rồi?"

"Nhóc con, đừng ồn ào, lão già ta còn đang ngủ..." Bên cạnh truyền đến một giọng nói già nua khàn khàn.

Trần Hoài An quay đầu nhìn sang, trên giường bệnh bên cạnh là một ông lão, chân bó bột, sắc mặt không tốt lắm, trên mắt còn quầng thâm, ước chừng là đau cả đêm không ngủ được, bây giờ mới hơi có chút buồn ngủ. Thế là hắn vội vàng im lặng.

Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn thấy những thứ trên chiếc xe đẩy nhỏ cạnh giường ông lão, hai mắt lập tức không rời được.

Đó là một bộ ngân châm.

Hắn bóp bóp ngón tay, cảm giác tay ngứa ngáy khó chịu.

Chậc!

Cái cảm giác xao động chết tiệt này!

Lúc nào cũng muốn cầm kim châm cái gì đó...

Không sai, loại cảm giác mãnh liệt này không phải là ảo giác.

Thậm chí khiến Trần Hoài An không khống chế được bàn tay tội ác.

Hắn chộp lấy bộ ngân châm kia.

Liếc nhìn ông lão bên vách ngăn, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười quái dị, trong đó có ba phần vô sỉ, ba phần tham lam, ba phần ngạo mạn, ba phần hời hợt cùng 88 phần nóng lòng muốn thử.

Sau đó hắn mở hộp kim ra.

Bên trong có 36 cây ngân châm nằm ngay ngắn, ngón tay hắn vuốt ve đầu kim, một cảm giác quen thuộc trào lên tận đáy lòng, giống như đang chạm vào đầu ngón tay bạn gái.

"Xin lỗi nhé!"

Trần Hoài An âm thầm chắp tay với ông lão bên cạnh.

Rồi hắn nhặt một cây ngân châm lên.

Lập tức phản tay đâm vào đùi mình.

Dùng ngân châm người khác dùng rồi đâm vào đùi mình.

Đây, đối với ngân châm mà nói chẳng phải là một loại NTR (1) sao?

Đây, chính là sự áy náy sâu sắc của hắn đối với ông lão và ngân châm!

Còn về việc tại sao không đâm ông lão?

Điên rồi à, hắn chỉ là có chút cảm giác và hứng thú thôi, tùy tiện đâm người khác như vậy là chuyện vô trách nhiệm hắn sẽ không làm đâu, ngược lại đâm vào mình thì không có gì phải áy náy cả, dù sao hắn cũng sắp chết rồi, cái gì cũng dám thử.

Ánh mắt hắn rơi xuống đùi, trước mắt hiện lên huyệt vị và kinh mạch, mơ hồ trùng khớp với bản đồ huyệt vị trong game, ngón tay hắn nhanh như điện chớp, hành châm tựa như mây trôi nước chảy, chớp mắt một cái 36 cây kim đã cắm đầy đùi phải.

Trần Hoài An hít sâu một hơi, nín thở.

Tiếp theo hắn điều chỉnh độ sâu từng cây một, xoay tròn ngân châm, kích thích huyệt vị trên đùi, bàn tay bình thường cầm chai nước cũng run rẩy của hắn lúc này lại vững vàng đến đáng sợ.

Hồi lâu sau, hắn đã thi châm xong.

Trần Hoài An thu ngân châm về hộp rồi để lại chỗ cũ.

Cái cảm giác xao động chết tiệt kia cuối cùng cũng biến mất.

"Xong rồi." Hắn phủi tay, vẻ mặt thỏa mãn rời đi.

Xương bị gãy là chân phải, hắn châm cũng là chân phải.

Lúc này, vết bầm tím trên chân đã có dấu hiệu thuyên giảm, chỉ có xương là vẫn còn vẹo. Nhưng bản thân việc gãy xương không phải là vấn đề quá nghiêm trọng, chủ yếu là sau khi gãy xương, các tổn thương mô mềm có được xử lý tốt hay không, và việc giảm bầm tím là vô cùng quan trọng.

Chỉ cần mười phút châm cứu mà đã có hiệu quả tiêu sưng và tan bầm rõ rệt.

Trần Hoài An cảm thấy không thể tin nổi.

Không lẽ, trò chơi này chân thực đến vậy?

Thật sự có thể học được kiến thức sao?

Nhưng chắc chắn không phải ai cũng có thể học được. Có ai có thể giống như hắn, chỉ cần làm một lần là nhớ được phương pháp châm cứu và vị trí huyệt đạo chứ?

Nhưng trước đây trí nhớ của hắn không tốt như vậy.

Có chút kỳ lạ à nha...

Trần Hoài An suy nghĩ một hồi, đột nhiên mắt sáng lên, vỗ tay một cái: "Thì ra là thế, ta hiểu rồi, ha ha ha ha!"

Ngoài phòng bệnh, bác sĩ Ngô và bác sĩ Trương cùng nhau đi tới, vẫn còn đang bàn luận về chuyện của Trần Hoài An.

"Thằng nhóc này là sinh viên đại học, không có tiền sử bệnh tâm thần, anh chắc chắn đầu óc nó có vấn đề sao?" Ngô Hân đã xem qua hồ sơ của Trần Hoài An, bày tỏ nghi ngờ về phán đoán của bác sĩ Trương.