Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Khà khà khà khà khà khà khà khà khà! Là ung thư, là tế bào ung thư thần bí đã kích hoạt khóa gen của ta! Ta thật là thiên tài!"
Từ trong phòng bệnh truyền ra tiếng cười quái dị đè nén của Trần Hoài An.
"Hầy..." Bác sĩ Trương dang hai tay ra, nghiêng đầu về phía phòng bệnh.
Ngô Hân: "..."
Xem ra thằng nhóc này có lẽ đã bị kích thích sau khi leo Thái Sơn nhìn thấy Hải Thị Thận Lâu, vậy thì thật sự cần phải can thiệp bằng các biện pháp y tế.
"Cậu nhóc..." Ngô Hân bước vào phòng bệnh.
"Bác sĩ, tôi không có bệnh, tôi muốn xuất viện, hoặc là ở đây có sạc dự phòng không? Nếu có sạc dự phòng thì tôi sẽ ở lại thêm một lát."
"..." Ngô Hân nhìn chằm chằm vào thanh niên đang nằm trên giường bệnh với vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng cân nhắc xem có nên tăng liều lượng thuốc hay không.
Bác sĩ Trương thì chú ý tới chân của Trần Hoài An, lập tức ngạc nhiên: "Ấy? Chân của cậu sao lại khỏi rồi?"
Ông nhớ rất rõ, lúc mới đi tìm Ngô Hân, chỗ xương cẳng chân bị gãy của Trần Hoài An còn sưng to một mảng, chỗ nghiêm trọng nhất đã biến thành màu đen, đã đến bước không xử lý thì sẽ hoại tử.
Nhưng hiện tại chỗ xương gãy đã tiêu sưng rõ rệt, bầm tím cũng không nghiêm trọng như trước.
Trần Hoài An chú ý tới ánh mắt của bác sĩ, có chút chột dạ rụt chân về, cười hề hề nói:
"Từ nhỏ tôi đã trâu bò, có chút thiên phú dị bẩm nho nhỏ trong việc tự hồi phục."
Chẳng lẽ lại nói bầm tím là do Kim Châm bí thuật giúp giải quyết? Nói ra người ta cũng không tin, đến lúc đó còn rước thêm một đống phiền phức.
Còn việc biểu diễn thi châm cho hai vị bác sĩ xem thì thôi đi, đó chỉ là lời vô nghĩa.
Ông lão bên cạnh kia đúng là một con chuột bạch rất đỉnh, có điều còn chưa đợi hắn động thủ không chừng đã bị tống vào bệnh thất chuyên biệt dành cho bệnh nhân tâm thần rồi, huống chi hắn cũng không nắm chắc.
Châm trên người mình có hiệu quả không có nghĩa là châm trên người người khác cũng có hiệu quả.
Trong xã hội ngày nay, đỡ người qua đường còn phải cân nhắc xem gia sản có đủ cứng hay không, huống chi là lấy một bộ châm đi châm người ta.
Bác sĩ Trương nghĩ nửa ngày trời cũng không nghĩ ra nguyên do.
Chỉ có thể nói, trước mắt nhìn thấy u nhọt trên chân Trần Hoài An chưa biến mất, nếu như u nhọt biến mất hết, anh ta thật sự phải nghĩ cách giữ Trần Hoài An lại, đồng thời báo cáo chuyện này lên cấp trên.
"Cậu nhóc, bệnh của cậu phải nghĩ cách chữa trị thôi, nếu cứ mặc kệ như vậy e là không tốt đâu..."
"Đạo lý tôi đều hiểu, nhưng tôi không có tiền." Trần Hoài An cười cười.
"Cậu không mua bảo hiểm sao?"
"Không có."
"Vậy cha mẹ cậu đâu?"
"Mất rồi."
"..." Bác sĩ Trương không nói gì nữa, mấy câu hỏi vừa rồi ngược lại khiến bản thân ông trầm mặc.
Là một bác sĩ chủ trị với mấy chục năm kinh nghiệm, ông đã gặp quá nhiều trường hợp như Trần Hoài An, không có gì cả, chỉ có thể chờ chết.
Nhưng người lại thật lòng bình tĩnh như Trần Hoài An thì thật sự không có mấy ai.
"Bác sĩ, tình trạng của tôi tôi biết rõ, tôi không có dư tiền, ông cứ xử lý như gãy xương bình thường là được."
Bác sĩ Trương gật đầu, vẫn không quên nhắc nhở: "Nếu cậu cần quyên góp, cứ nói với tôi, biết đâu tôi giúp được chút gì."
"Cảm ơn ông, nếu tôi kiếm được tiền, nhất định sẽ chữa bệnh thật tốt."
Trong lúc Trần Hoài An nói chuyện với bác sĩ Trương, Ngô Hân vẫn luôn quan sát.
Hắn phát hiện tiểu tử này đầu óc minh mẫn, ánh mắt sáng ngời, căn bản không có vấn đề gì về thần kinh, cùng lắm chỉ là hơi "trẩu tre" một chút thôi.
"...Suýt chút nữa đã dùng đến súng gây mê rồi."
Một phen hú vía.
*
Trần Hoài An ở bệnh viện đến tận xế chiều.
Hắn đã phẫu thuật xong cái chân phải bị gãy xương, trên chân đã bó bột.
Theo lời bác sĩ, tốt nhất là nên nằm viện theo dõi, nhưng hắn lấy lý do không có tiền để từ chối. Trước khi đi, hắn còn mua một bộ ngân châm ở hiệu thuốc bên cạnh bệnh viện.
"Sạc dự phòng! Sạc dự phòng!!!"
Vừa ra khỏi bệnh viện, Trần Hoài An đã như sói đói, ánh mắt xanh lè quét khắp các cửa hàng xung quanh.
Hắn cần sạc dự phòng!
Cả buổi chiều không lên game, nhỡ đâu Lý Thanh Nhiên lại bị yêu thú tập kích thì hắn khó mà sống nổi.
Hơn nữa, hắn đã nạp gần 6 vạn vào rồi, nếu mất nhân vật này thì hắn sẽ tức đến mức nhảy từ lầu hai bệnh viện xuống mất.
"Buông cái sạc dự phòng đó ra!!!"
Trước ánh mắt kinh hãi của một nữ sinh,
Trần Hoài An chống nạng, bước đi nhanh như bay, đoạt lấy cái sạc dự phòng cuối cùng trên cột sạc của một tiệm ăn.
Khởi động máy, vào game.
Thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thanh Nhiên vẫn đang hôn mê ngon lành trong Huyền Giáp Trận.
Trần Hoài An ngậm sạc dự phòng trong miệng, một tay chống nạng, một tay cầm điện thoại,
Trước ánh mắt ngơ ngác của nữ sinh, hắn đi đến bàn ăn của cửa tiệm rồi ngồi xuống: "Ông chủ, cho ba lạng mì khô."
"Được thôi! Có thêm trứng ốp la không?"
"Không cần, nhưng cho thêm chút nước súp!"
Ông chủ: "Được thôi!"
Một quả trứng ốp la tận 3 tệ lận! Không ăn!
Nước súp miễn phí, có thể "húp"!
Lý Thanh Nhiên hôn mê tạm thời không cần lo.
Thế là hắn mở giao diện rút thưởng Khí Vận Cẩm Lý ra.
Hiện tại còn thiếu 500 lượt nữa mới được bảo vật.
"Hừ, đúng là ta không có số làm Âu hoàng mà."
Trần Hoài An hừ lạnh một tiếng, theo sau là thông báo trừ tiền từ Alipay.
Ngón tay cũng điểm vào nút rút thưởng.
Trực tiếp, tất tay!
…
Lý Thanh Nhiên vừa trải qua một giấc mộng.
Trong mộng, nàng bị vô số yêu thú truy sát, trước sau trái phải đều không thấy ánh sáng, bóng tối như thủy triều đen đặc ập đến.
Nhưng mà, ngay khi nàng sắp bị yêu thú đuổi kịp.
Một tiếng sấm dễ chịu vang lên.
Một người trẻ tuổi mặc trang phục kỳ lạ, không nhìn rõ hình dạng, xuất hiện ở chân trời.
Hắn giống như rắc gia vị lên thức ăn vậy, tay trái vung một nắm phù triện, tay phải vung một mảnh pháp khí.
Yêu thú đuổi theo nàng không bị lôi quang trong phù triện chém chết thì cũng bị pháp khí từ trên trời rơi xuống đập chết.
"Là... là tiền bối sao?" Lý Thanh Nhiên ngước nhìn trời cao.
Nàng có một loại trực giác, người kia có lẽ chính là tiền bối, tiền bối đến cứu nàng.
Tuy rằng nhìn không rõ mặt, nhưng tiền bối dường như trẻ hơn nàng nghĩ rất nhiều?
Chưa kịp quan sát kỹ càng, giây tiếp theo tiền bối đã xuất hiện trước mặt nàng.