Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 108. Nghìn Dặm Tặng Lông Ngỗng, Lễ Nhẹ Tình Ý Nặng!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Cái này... Cái này... Cái này chẳng lẽ chính là ngọc bài trong truyền thuyết?” Gã nhìn chữ “Nhiêm” trên ngọc bài màu lam, lập tức nhận ra:

“Đây là ngọc bài của Lam Nhiêm Chân Nhân! Lam Nhiêm Chân Nhân sắp phi thăng, ngươi là đệ tử của ông ấy!”

“Đúng vậy, gia sư chính là Lam Nhiêm.” Hứa Thuận thu hồi ngọc bài rồi nói.

“Ôi chao! Ôi chao! Hôm nay ta được nhìn thấy ngọc bài như thế!” Đao chưởng quầy thấy Hứa Thuận thu hồi ngọc bài, muốn cầm về xem nhưng lại cảm thấy không thích hợp.

“Đúng là may mắn ba đời!” Gã nói.

Thân phận của Tiên Nhân sắp sửa phi thăng và một chưởng quầy nho nhỏ như gã khác nhau một trời một vực, vậy mà còn có thể phát sinh liên hệ như thế, thử hỏi sao gã không kích động cho được.

“Nếu ngươi nói sớm thì chiếc nhẫn thanh đồng kia tặng luôn cho ngươi cũng được!” Đao chưởng quầy nói.

Dùng một chiếc nhẫn để làm quen với đệ tử Chân Nhân sắp phi thăng, rất hời.

Một câu khác gã lại không dám nói.

Ngươi đã cầm ngọc bài không có hạn ngạch rồi còn trả giá với ta, mưu đồ cái gì chứ!

Thấy cái gì thì cứ nhắm mắt mà mua đi, vậy không tốt sao?

“Mua bán đã xong, xin cáo từ!” Hứa Thuận nói.

“Khách quý đi thong thả! Ta có một ít đặc sản, tặng cho quý khách.” Đao chưởng quầy thấy Hứa Thuận cáo từ, còn muốn tặng chút lễ vật cho Hứa Thuận.

Hứa Thuận không quay đầu lại, đi thẳng một mạch. Hắn không muốn lợi dụng thân phận đệ tử của Chân Nhân sắp phi thăng để chiếm lợi của người khác, cũng không muốn dùng ngọc bài của Lam đạo nhân mua sắm khắp nơi để tỏ vẻ này nọ.

Hắn coi thường những kẻ hay tỏ vẻ, tất nhiên sẽ không nguyện ý trở thành người như vậy.

Theo đúng phương pháp trả giá như vậy, hắn mua thêm hai bộ áo lót và một ít đan dược.

Cuối cùng khi mua hồ lô lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

“Ý ngươi là, ngươi muốn có chiếc hồ lô này?” Hứa Thuận nói với vẻ kỳ quái.

“Bất kể ngươi trả bao nhiêu tiểu gia ta đều trả nhiều hơn một Thanh Ngân so với ngươi!” Một thanh âm ngang ngược càn rỡ cất lên.

Hồ lô là pháp khí tu sĩ thường dùng nhất, đa số dùng để đựng nước, rượu hoặc đan dược, số ít người dùng để đựng dấm chua.

Địa vị có thể so với bình giữ nhiệt trước khi Hứa Thuận xuyên không.

Đàn ông trưởng thành đều có bình giữ nhiệt của mình, về phần trong bình giữ nhiệt là lá trà hay là cẩu kỷ, hoặc là lát sâm hay Coca Cola thì còn dựa vào sở thích cá nhân của từng người.

Trong《Phúc Lộc Các》chuyên bán hồ lô, Hứa Thuận cầm một chiếc hồ lô vỏ đỏ, nhìn người trước mắt với vẻ mặt cổ quái.

Hồ lô vỏ đỏ của hắn cao khoảng ba mươi centimet, trên nhỏ dưới to, vuốt lên thấy ôn nhuận.

Đừng thấy nó không lớn lắm mà lầm, bên trong có thể chứa đựng mười mấy mét khối nước, là Hứa Thuận mua cho Lam đạo nhân.

Về phần tiêu tiền thì đương nhiên vẫn là Lam đạo nhân.

Không có cách nào, nghiêm túc mà nói, hồ lô cũng là một loại pháp khí giới tử, Hứa Thuận vẫn không mua nổi. Chỉ là hồ lô kiểu dáng lớn, không gian cất chứa cũng lớn, đã vậy tế luyện không có yêu cầu cao bằng chiếc nhẫn thanh đồng, vậy nên giá cũng rẻ hơn rất nhiều.

Giá niêm yết là chín trăm Thanh Ngân, sau khi Hứa Thuận trả giá xong còn hai trăm năm mươi Thanh Ngân.

Dùng thẻ của Lam đạo nhân để mua quà tặng cho Lam đạo nhân, không có vấn đề gì hết. Với tu vi của Lam đạo nhân hiện giờ, tặng cái gì cho ông ta cũng như nhau. Hứa Thuận tới chợ Thanh Vân mua pháp khí còn mang về cho ông ta một chiếc hồ lô, chứng tỏ Hứa Thuận vẫn nhớ tới Lam đạo nhân.

Tặng quà mà, tặng chính là tâm ý.

Nghìn dặm tặng lông ngỗng, lễ nhẹ tình ý nặng.

Hai trăm năm mươi Thanh Ngân quá khó nghe, Hứa Thuận đang cố trả giá thêm với chưởng quầy, để chưởng quầy ưu đãi thêm chút nữa.

(二百五 – nhị bách ngũ – hai trăm năm mươi còn là câu mắng, ám chỉ đồ khờ khạo, ngu ngốc, thiển cận)

chưởng quầy tỏ vẻ nhiều nhất chỉ ưu đãi một Thanh Ngân thôi, còn hai trăm bốn mươi chín Thanh Ngân, thật sự không có lãi rồi!

Hứa Thuận mặc cả nửa ngày chưởng quầy cũng không bớt thêm, đang định trả tiền thì đột nhiên có mấy người từ bên ngoài đi tới, một đám người vây quanh một thiếu niên.

Thiếu niên kia vừa nhìn thấy hồ lô trong tay Hứa Thuận đã há miệng nói muốn có chiếc hồ lô này.

Thiếu niên mặc cẩm bào, đầu đội ngọc quan, mặt tựa như ngọc, chỉ là vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, phối hợp với đôi mắt to nhỏ không đồng nhất của gã nhìn có chút khôi hài.

Mắt trái của gã cực lớn.

Giống như vậy...

o.0

Chưởng quầy Phúc Lộc Các là một lão nhân trông khoảng sáu - bảy mươi tuổi, ông ta có chút khó xử nói với thiếu niên: “Vị khách quý này, hồ lô này đã bàn xong giá cả với vị khách nhân này. Chi bằng khách quý xem thử hồ lô khác?”

“Bản điếm còn có các loại hồ lô khác, có chất ngọc như bạch ngọc, thanh ngọc, có có hồ lô ba màu đỏ, vàng, trắng vân vân...”

“Không, ta muốn cái trong tay hắn!” Thiếu niên không đợi chưởng quầy nói xong đã mạnh mẽ cắt ngang.

“Các ngươi mở cửa làm ăn không phải vì tiền sao? Tiểu gia ta có rất nhiều tiền!” Thiếu niên quay đầu nói với Hứa Thuận: “Bất kể ngươi trả bao nhiêu tiểu gia ta đều trả nhiều hơn một Thanh Ngân so với ngươi!”

“...”

chưởng quầy và Hứa Thuận đều trầm mặc, hai người bọn họ nhìn nhau, đều có cảm giác như gặp phải thằng đần.

Hứa Thuận đang định nói gì đó đã bị chưởng quầy ngăn lại. chưởng quầy nháy mắt ra hiệu với Hứa Thuận, ý là để ông ta xử lý.

“Khách quý!” Chưởng quầy chắp tay với thiếu nói, nói: “Phúc Lộc Các đặt chân tại chợ Thanh Vân một nghìn năm mươi năm, chú ý nhất là uy tín.”

“Ta đã bàn bạc xong giá cả với vị khách này, mua bán đã xong. Đừng nói là đã bàn bạc xong giá cả, cho dù chưa bàn bạc xong hay còn đang cò kè mặc cả thì Phúc Lộc Các cũng không thể làm ra chuyện bán một hồ lô cho hai người được.”

chưởng quầy nói tới đây lại chuyển chủ đề: “Phúc Lộc Các còn rất nhiều hồ lô trân quý hiếm có trên lầu hai. Nếu khách quý có nhã ý thì có thể lên lầu xem thử.”

Từ xưa đến nay có thể đưa lên lầu hai đều là thứ tốt.