Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hứa Thuận nhìn xung quanh rồi nói: “Lúc ta tới đã thấy con đường này dù có rất nhiều cửa hàng, nhưng người qua lại cũng không nhiều.”
“Thậm chí rất nhiều cửa hàng có khả năng mấy ngày cũng không có một khách vào xem.”
“Chợ Thanh Vân nổi tiếng khắp nơi, cửa hàng lại lớn như vậy, tiền thuê hẳn cũng không rẻ.”
“Chi phí vận hành của các ngươi cao như vậy, chắc hẳn đều là ba năm không buôn bán, mở hàng một lần ăn ba năm.”
“Hai trăm đúng là hơi thấp, vậy thì ba trăm Thanh Ngân đi, hẳn chưởng quầy vẫn lãi được một chút rồi.”
Đao chưởng quầy nghe mà mí mắt giần giật, sao tu sĩ trẻ tuổi này lại hiểu rõ chuyện kinh doanh của bọn họ như vậy!
Không phải tu sĩ đều là cắm đầu khổ luyện à!
Tuổi tác của Hứa Thuận cũng không giống lão cáo già kinh doanh nhiều năm!
“Khụ khụ... Khách quý nói vậy là sai rồi!” Đao chưởng quầy nói: “Không làm chủ gia đình không biết củi gạo dầu muối quý thế nào, nhìn có vẻ lợi nhuận của chúng ta cao đấy nhưng thật ra trừ hết chi phí cũng chỉ miễn cưỡng sinh tồn được thôi...”
“Làm ăn ấy à, mỗi năm càng thêm khó! Nếu khách quý đã hiểu rõ kinh doanh hẳn cũng biết thấp hơn lợi nhuận nhất định thì chúng ta không thể bán được.”
Bán thì không kiếm được tiền, không kiếm được tiền chính là lỗ vốn, chẳng bằng không bán còn hơn.
“Haizz! chưởng quầy ngươi không thành thật rồi, buôn bán cũng đâu có chịu thiệt như thế.” Hứa Thuận lắc đầu nói: “Hôm nay ta mua hàng vậy các ngươi chẳng phải có thể thu hồi Thanh Ngân, cầm Thanh Ngân tiếp tục quay vòng vốn sao?”
“Trân Bảo Các không cần quay vòng vốn! Ông chủ của chúng ta có tiền!” Đao chưởng quầy kiên cường nói: “Khách quý! Chiếc nhẫn thanh đồng này thấp nhất là tám trăm Thanh Ngân. Đây là giá ông chủ quy định.”
“Cái gọi là giá thấp nhất chẳng qua là lí do thoái thác thôi! Ta không tin kiếm được tiền mà các ngươi còn không bán?” Hứa Thuận nói: “Ba trăm năm mươi được chưa? Sắp bốn phần mười rồi, không thấp.”
“Giá các ngươi nhập hàng cao nhất từ một đến hai phần năm!” Hứa Thuận nhìn chằm chằm Đao chưởng quầy, nói: “Ta không cần giá thấp của các ngươi, vẫn để lại không gian cho các ngươi.”
Để lại không gian có ý là không phải không cho chưởng quầy kiếm tiền.
Trước khi xuyên không hắn từng làm ăn về mảng ngọc thạch, dù lỗ nặng nhưng tốt xấu gì cũng biết giá thị trường.
Hắn không biết cửa hàng ở Tu Tiên giới kiếm được bao nhiêu lợi nhuận, nhưng nhìn chung với những món đồ khó bán, dựa theo mức giá này trả thấp xuống thì sẽ không thành vấn đề.
Không cần biết ở đâu, logic làm ăn đều giống nhau.
“Thế này...” Đao chưởng quầy thấy Hứa Thuận nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, rất nhiều câu còn nói đến điểm mấu chốt.
Gã đánh giá tu sĩ trước mắt, tám phần là người trong nghề.
Thật sự là hâm mộ số mệnh của người cùng nghề này, vậy mà lại có thể bái nhập Thanh Hoa Phái!
“Ta đi xin chỉ thị của ông chủ đã!” Đao chưởng quầy hành lễ một cái rồi nói: “Mời khách quý uống trà trước.”
“Được! Ngươi đi đi!” Hứa Thuận ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim bên cạnh, nâng chén trà lên, nói.
Xin chỉ thị của ông chủ cũng giống với việc nhân viên bán hàng xin chỉ thị từ quản lý trước khi xuyên không, đều cùng một khuôn cả. Hứa Thuận thấy nhiều rồi, biết việc này tám phần đã ổn.
Tuy không biết pháp khí nhà khác bán thế nào, nhưng có thể mua với giá ba trăm Thanh Ngân thì hẳn cũng không đắt.
Qua khoảng nửa khắc đồng hồ, Đao chưởng quầy cầm một chiếc hộp gỗ, từ gian sau đi tới trước mặt Hứa Thuận.
Ông chủ của bọn họ tất nhiên không ở cửa hàng, cái gọi là xin chỉ thị của ông chủ tất nhiên chỉ là mượn cớ để xuống nước thôi.
Gã là chưởng quầy, chưởng quầy chính là trừ ông chủ ra, gã có quyền mua bán tất cả hàng hóa trong cửa hàng này.
Gã có thể bán, cũng có thể không bán.
Cuối cùng gã vẫn quyết định bán.
“Không biết khách quý xưng hô thế nào, sư thừa là vị Chân Nhân nào?” Chưởng quầy mở hộp gỗ ra, bên trong là một chiếc nhẫn thanh đồng. Chiếc nhẫn thanh đồng vừa rồi chỉ là mô hình, chỉ có thể dùng để quan sát bề ngoài.
“Đạo danh của kẻ hèn này là Tử Tài.” Hứa Thuận cầm chiếc nhẫn thanh đồng đeo lên ngón tay. Sau khi chiếc nhẫn thanh đồng được đeo lên ngón áp út, kích thước tự động điều chỉnh để vừa vặn với ngón tay.
Hứa Thuận thử rót một tia pháp lực vào trong, lập tức cảm giác được trên ngón tay giống như có một mảnh không gian, bên trong ước chừng mười thước vuông.
Ý thức của hắn vừa động, lập tức đưa chén trà trên bàn gỗ lim đặt vào không gian, sau đó lại đưa pháp lực vào, lấy chén trà kia ra.
“Không tệ! Không tệ! Ba trăm Thanh Ngân phải không?” Hứa Thuận hài lòng nói.
“Vừa rồi ta đã hỏi qua ông chủ, ông chủ nói nếu là người cùng nghề, hơn nữa lại là cao đồ của Thanh Hoa Phái, chưa biết chừng ngày sau còn có duyên tái ngộ. Bởi vậy chỉ lấy ngài hai trăm tám mươi Thanh Ngân thôi.”
Đao chưởng quầy mượn danh nghĩa của ông chủ, bớt cho Hứa Thuận hai mươi Thanh Ngân.
Dù sao đều không kiếm được tiền, chi bằng kiếm ít đi hai mươi đồng, ngày sau chờ người này phất lên, chưa biết chừng còn có chút tình cảm, đủ để nói một câu trước mặt hắn.
Đến lúc đó, phần tình cảm kia sẽ hơn xa hai mươi đồng hôm nay.
Đây chính là cách buôn bán của người làm ăn.
Tiền có thể không kiếm nhưng ân tình thì nhất định phải có.
Hòa khí mới có thể phát tài!
“Cái duyên này của các ngươi rẻ thật đấy!” Hứa Thuận vừa cười vừa nói.
“Ha ha! Quý khách đúng là hài hước!” Đao chưởng quầy cũng vừa cười vừa nói.
Gã lấy ra một pháp trận giống như la bàn, gã không phải đệ tử Thanh Hoa Phái nên không thể dùng ngọc bài khấu trừ tiền, chỉ có thể dùng pháp trận này để khấu trừ Thanh Ngân trong ngọc bài.
“Thành giao hai trăm tám mươi Thanh Ngân!”
Hứa Thuận gật đầu, lấy ngọc bài của Lam đạo nhân ra, đặt vào chính giữa pháp trận.
Đao chưởng quầy khống chế pháp trận la bàn. Từ pháp trận la bàn toát ra từng điểm sáng nhạt, hình thành một quầng sáng, phía trên xuất hiện hai hàng chữ.
Hàng chữ đầu tiên là khoản sẽ khấu trừ.
“Hai trăm tám mươi Thanh Ngân.”
Dòng chữ thứ hai là số dư bên trong.
“? ? ? Hai Thanh Ngân”.
“Hả?” Đao chưởng quầy sửng sốt ? ? ? Hai Thanh Ngân là cái quỷ gì?
Đồng tử trong mắt gã hơi co lại, đột nhiên nhận ra điều gì đó.