Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Chợ Thanh Vân.

Hứa Thuận phóng tầm mắt nhìn một lượt, hai bên sơn cốc xây dựng không ít động phủ lầu các, có không ít phi chu đậu trong sơn cốc.

Trong sơn cốc, lầu các đình đài chằng chịt. Trên nóc lầu các thi thoảng còn thấy vài con tiên hạc nhẹ nhàng nhảy múa.

Toàn bộ chợ phiên được chia làm mấy khu vực bởi những con đường lớn, hình như là bán những thứ khác nhau.

Hứa Thuận đi vào chợ đã nhìn thấy cửa hàng hai bên đường phố san sát, biển hiệu với đủ loại màu sắc, thậm chí còn phát ra ánh sáng và mây trôi.

Biển hiệu gì mà “Linh Thảo Đường Thị”, “Pháp Khí Hoàng Gia”, “Phúc Mãn Đa”, “Kim Ti Viên” vân vân, làm Hứa Thuận hoa hết cả mắt.

Ngoại trừ Hứa Thuận, trên đường có không ít tu sĩ hoặc đi bộ hoặc cưỡi tọa kỵ dị thú.

Ví dụ như một con dị thú màu trắng vừa lướt qua bên cạnh, nhìn vừa giống mèo lại vừa giống chó, còn có chút giống hồ ly, Hứa Thuận thật sự không nhận ra là giống gì.

Còn có tu sĩ chân đạp lên một thứ hình chữ nhật trông như ván trượt, lưng cõng một cái rương gỗ xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, gặp phải đầu tường thấp bé còn trực tiếp bay qua.

Hứa Thuận nhìn thấy tu sĩ chân đạp ván trượt đi ngang qua một cửa hàng bèn nhặt một món đồ trên lưng ném xuống, miệng hô: “chưởng quầy, hàng đến rồi.”

À, thì ra là người giao hàng.

Ông chủ kia vội vàng từ trong phòng đi ra, nhặt đồ trên mặt đất lên rồi quay sang mắng người giao hàng: “Đây là Long Căn Tu thượng đẳng đấy, ngươi có đền nổi không hả?”

Biển hiệu nhà gã là《Trân Bảo Các》, chuyên bán pháp khí.

“Chưởng quầy, chỗ ngươi có pháp khí giới tử không?” Hứa Thuận vào cửa rồi hỏi, dùng ánh mắt dò xét nhìn chưởng quầy.

Nếu muốn mua pháp khí thì thứ đầu tiên nên mua chính là pháp khí giới tử, hắn đã thấy mà thèm thứ đồ chơi này lâu lắm rồi.

Mà Long Căn Tu để làm gì vậy?

Nếu không có nhớ nhầm thì hình như để tráng dương?

chưởng quầy nhìn rất trẻ, khoảng hai mươi ba tuổi, mày rậm mắt to mặt vuông, nhìn qua rất có phong thái. Chỉ là khi gã cười lên sẽ để lộ nếp nhăn ở khóe mắt và khóe miệng, làm người ta biết gã không còn trẻ nữa.

Gã nhận thấy ánh mắt có ý dò xét của Hứa Thuận, vội vàng giải thích: “Ta mua hộ một vị đạo hữu.”

“Ta hiểu, ai mà chẳng có bạn!”

“Khụ khụ...” chưởng quầy vội vàng nói sang chuyện khác: “Bản điếm chính là cửa hàng trăm năm, đương nhiên có pháp khí giới tử! Mời khách quý vào trong!”

Chợ Thanh Vân là khu chợ do Thanh Hoa Phái và Vân Thủy Tông hợp tác mở ra, một đệ tử Thanh Hoa Phái mặc áo bào tím tới đây thì đương nhiên chính là khách quý.

Bất kể vị đệ tử này có tiền hay không thì cũng không phải người gã có thể đắc tội.

Tiến vào trong cửa hàng, chỉ thấy trong tiệm trang trí tinh xảo, chính giữa có ba bốn chiếc tủ gỗ lim, phía trên bày các loại pháp khí.

Trông những loại pháp khí kia rất tinh xảo nhưng lại không có dao động pháp lực, là mô hình pháp khí.

Một người hầu đi ra từ gian sau của cửa hàng, hai tay bưng khay trà, phía trên đặt hai chén trà. chưởng quầy hai tay nâng một chén trà nhỏ, nói:

“Mời khách quý uống trà, trà của bản điếm chính là Vân Vụ Bạch Trà, là lá trà mọc trên núi Vân Vụ, vào miệng thanh đạm ngọt hậu!”

Hứa Thuận nói một tiếng cảm ơn, cũng đưa hai tay tiếp nhận, đặt trên bàn gỗ lim bên cạnh.

“Kẻ hèn này họ Đao, được các vị khách quý yêu mến gọi kẻ hèn một tiếng Đao chưởng quầy.” Đao chưởng quầy đặt chén trà của mình lên chiếc bàn bên cạnh, nói:

“Mấy ngăn tủ này đều bày pháp khí giới tử. Khách quý cứ thoải mái quan sát, nếu có món nào vừa ý kẻ hèn này sẽ đi lấy pháp khí, để khách quý xem xét.” Gã còn nói thêm.

“Hạnh ngộ hạnh ngộ! Không biết pháp khí giới tử này có gì đặc biệt?” Hứa Thuận nhìn thấy đủ loại pháp khí, có nhẫn, thắt lưng, trâm cài tóc, vòng tay, ngọc bài, chỉ nhìn bề ngoài thì hắn không biết chúng có gì khác nhau.

“Hình thể của pháp khí giới tử càng lớn thì có thể cất giữ càng nhiều đồ, pháp lực sử dụng cũng nhiều hơn.” Đao chưởng quầy nói: “Bởi vậy pháp khí giới tử nhỏ nhất chính là nhẫn, lớn nhất chính là thắt lưng.”

“Cũng có người biến áo lót bên trong thành pháp khí giới tử, dùng để gánh hàng, nhưng rất hiếm thấy.”

Thì ra đai lưng của Lam đạo nhân chính là pháp khí giới tử của ông ta, cuối cùng Hứa Thuận cũng có thể cởi bỏ nghi hoặc trong lòng.

Dù sao nửa thân trên của Lam đạo nhân luôn trần trụi, cũng không đeo nhẫn, cả ngày không biết móc đồ từ đâu ra, làm Hứa Thuận vô cùng tò mò.

Thậm chí có lần còn hoài nghi ông ta móc đồ từ đũng quần ra.

“Có pháp khí giới tử nào nhỏ hơn nhẫn không?” Hứa Thuận hỏi.

“Đương nhiên là có! Có tu sĩ sẽ luyện pháp khí giới tử thành rất nhỏ, đặt trong thân thể, ví dụ như lỗ mũi, môi, trong lỗ tai, lúc sử dụng có thể đánh bất ngờ, vô cùng âm hiểm.” Đao chưởng quầy nói:

“Bản điếm tạm thời không có sẵn hàng, nếu khách quý có nhu cầu thì bản điếm cũng có thể đặt làm!”

“Ồ ~” Hứa Thuận không thể tưởng tượng nổi pháp khí giới tử mà cũng có nhiều chiêu trò như vậy.

“Cái này bao nhiêu Thanh Ngân? Thích hợp để Thông Thần kỳ như ta sử dụng không?” Hắn cầm lấy một chiếc nhẫn đồng màu vàng đen lên rồi hỏi.

“Khách quý có mắt nhìn đấy, nhẫn thanh đồng cần rất ít pháp lực, cực kỳ thích hợp với tu vi của khách quý. Bên trong có không gian mười thước vuông, cũng đủ cho khách quý sử dụng khi tu hành.”

Đao chưởng quầy nhìn Hứa Thuận, còn nói thêm: “Khách quý là đệ tử Thanh Hoa Phái, nếu là người khác thì chiếc nhẫn thanh đồng này ít nhất cũng phải một nghìn Thanh Ngân. Nếu khách quý muốn mua thì trả chín trăm Thanh Ngân là được!”

“Chín trăm? Đắt vậy cơ à!” Hứa Thuận thốt lên.

Với tiền tháng của hắn thì chín trăm Thanh Ngân cũng mất gần một năm gom góp mới đủ.

“Khách quý! Pháp khí giới tử chỉ có tu sĩ Kim Đan mới luyện chế ra được! Dù vậy trong quá trình luyện chế pháp khí giới tử cũng có khả năng thất bại. Chín trăm Thanh Ngân không đắt đâu!”

“Hai trăm bán không?” Hứa Thuận trả giá.

“Hai trăm? Khách quý đừng đùa!” Đao chưởng quầy nghe Hứa Thuận trả giá, đầu lắc như cái trống bỏi. Gã còn nói thêm: “Hai trăm còn không bằng giá chúng ta nhập vào.”