Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tử Ngạnh nói tiếp: “Toàn bộ đời chữ Tử, chỉ có ta ở Long Hổ kỳ mới có thể luyện chế ra thần toa như thế!”
“Tiếc là trình độ luyện khí của Thanh Hoa Phái chúng ta quá kém, làm ta không thể không thường xuyên tới Vân Thủy Tông xin lĩnh giáo.”
“Ngươi kiên trì một chút, ngươi nhìn Tử Vân sư muội...”
Gã còn chưa nói xong Hứa Thuận đã nghe thấy phía sau “Ọc” một tiếng, sau đó mùi chua thối còn mang theo mùi rượu xộc lên.
Tử Vân bị choáng tới nôn ra.
“Không sao không sao! Nôn ra được sẽ thoải mái hơn nhiều!” Tử Ngạnh ở phía trước nhấc tay một cái, một tia quang mang màu lam nhạt lập tức dọn dẹp bãi nôn trong phi toa.
Hứa Thuận nhận ra đó là “Vô Trần Thuật”, cũng được gọi là “thuật rửa chén” rồi “thuật vệ sinh”, nghe tên là biết tác dụng thế nào rồi.
Nếu người khác đã nôn thì hắn cũng không khách khí nữa.
“Ọc” một tiếng, Hứa Thuận cũng phun ra.
Với thể chất Thông Thần kỳ của Hứa Thuận hiện giờ, có thể khiến Hứa Thuận nôn ra như thế đủ thấy tốc độ phi toa cực nhanh, xoay tròn đổi hướng cực kỳ thái quá.
Quang mang màu lam nhạt lần thứ hai sáng lên trong phi toa, dọn dẹp sạch sẽ những gì Hứa Thuận vừa nôn ra.
Không biết do vừa nôn ra hay do Hứa Thuận đã quen với phi toa, giờ hắn cảm thấy không quá choáng váng nữa.
Hắn có thể ép mình nhìn tầng mây và mây trắng bên ngoài phi toa.
Tầng mây màu trắng giống như biển mây mênh mông vô bờ, mà phi toa giống như cá vọt ra khỏi mặt biển, nhảy lên một cái, vô cùng tao nhã.
Mẹ nó, thì ra không phải bay thẳng tắp mà là bay như sóng cuộn!
Chẳng trách lại choáng váng như vậy!
“Tử Ngạnh sư huynh, vì sao phi toa của ngươi không bay thẳng!” Hứa Thuận hỏi.
Hắn muốn phân tán lực chú ý của mình, nếu không sẽ nôn ra tiếp mất.
Tử Ngạnh giải thích: “Như vậy có thể mượn sức mạnh của cửu thiên cương phong để tăng tốc độ phi hành, chờ đến khi sư đệ tự mình luyện khí sẽ biết. Phải biết rằng luyện khí không chỉ phải cân nhắc đến việc luyện khí mà còn phải cân nhắc đến sức mạnh của thiên địa, như vậy mới xem như đại thành!”
“Con đường luyện khí cũng bác đại tinh thâm!”
“Thì ra là thế!” Hứa Thuận khẽ gật đầu.
Hắn vốn tưởng rằng luyện khí là bản thân suy nghĩ và làm việc chăm chỉ để tạo ra kỳ tích!
Vậy mà còn phải cân nhắc đến khí động học rồi cả vật lý và hóa học nữa.
Chẳng trách luyện khí dễ dàng nhập môn nhưng lại khó để tinh thông.
“Sắp đến rồi! Cửu Thiên Thập Địa Thiên Hạ Vô Địch Phá Phật Toa nhanh như vậy đấy!”
Hứa Thuận cảm thấy phi toa rơi thẳng xuống mặt đất với tốc độ càng lúc càng nhanh, cảm giác như máy bay rơi.
Thậm chí còn nhanh hơn cả máy bay rơi!
Tiếng gầm rú vang lên bên tai, may mà bây giờ hắn là tu sĩ Thông Thần kỳ, bằng không màng nhĩ sẽ bị xé rách là cái chắc.
Hắn hé miệng, giảm bớt áp lực trong đầu, cố nén cảm giác khó chịu một hồi thì phi toa cũng vững vàng hạ xuống.
“Đến rồi!”
Phần trên như lá liễu của phi toa nhấc lên, thanh sắt trên người Hứa Thuận cũng rút lại.
Hứa Thuận lảo đảo đứng lên, vịn phi toa đi ra ngoài, lúc này lại thấy một bóng dáng xinh đẹp từ bên cạnh hắn nhảy ra ngoài, chạy đến một bên, vịn vách đá nôn thốc nôn tháo.
Chính là Tử Vân.
Tử Vân vừa nôn vừa cầm hồ lô bên hông lên uống.
Rượu theo môi nàng nhỏ xuống ngực, khiến hai người Hứa Thuận và Tử Ngạnh nhìn đến ngây dại.
“Phi toa chết tiệt gì thế này, chơi chết lão nương rồi!” Tử Vân lau miệng, chửi Tử Ngạnh ầm lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Hai tên xử nam chưa từng thấy nữ nhân bao giờ à!”
Thật sự la quá oan cho Hứa Thuận.
Trước khi xuyên không Hứa Thuận cũng có vợ, còn các cô giáo trên internet thì phải nói là gặp nhiều vô số kể.
Nhưng người thoải mái bộc lộ như Tử Vân đúng là hắn chưa từng gặp qua.
Tử Ngạnh hơi xấu hổ, gã nhìn người ta chằm chằm như vậy đúng là không phải phép cho lắm.
Gã chỉ hẻm núi cách đó không xa, nói: “Khụ khụ... Sư muội đi thêm một - hai dặm theo đường đó là tới chợ Thanh Vân, bên kia không cho đỗ phi chu.”
“Biết rồi! Lắm lời!” Tử Vân lắc lắc tay áo, cài hồ lô bên hông, quay đầu đi luôn.
“Tử Tài sư đệ, của ngươi một Thanh Ngân!” Tử Ngạnh lấy ra ngọc bài của mình rồi nói.
Hứa Thuận cũng lấy ngọc bài của mình ra, dù ngồi phi toa không thoải mái nhưng hắn cũng không định quỵt tiền.
Chỉ là lần sau còn ngồi phi toa của Tử Ngạnh nữa thì hắn chính là chó!
Hứa Thuận cầm ngọc bài của mình hướng về phía ngọc bài của Tử Ngạnh, ngọc bài lóe ra quang mang nhàn nhạt.
Hắn thanh toán một đồng Thanh Ngân cho Tử Ngạnh.
“Chờ chút! Có phải vừa rồi Tử Vân không trả tiền?” Hứa Thuận thu hồi ngọc bài của mình lại rồi nói.
“À? Sư tôn của ta và sư tôn của nàng là người quen cũ, hôm nay sư tôn của ta bảo cho nàng đi nhờ một đoạn đường.” Tử Ngạnh nhìn ngọc bài của mình, thuận miệng nói.
Gã đã cảm nhận được sự khó khăn kinh người của công cuộc kiếm tiền rồi.
“Thì ra nếu không có ta thì chuyến này ngươi đi không công à?” Hứa Thuận trào phúng.
“Không tích từng bước sao đi được nghìn dặm! Không gom góp một đồng sao tích được trăm lượng! Lúc sư đệ trở về, nếu có duyên nhất định phải ngồi phi toa của ta đấy!” Tử Ngạnh nói với hắn.
“Chúng ta sau này còn gặp lại!” Hứa Thuận không tiếp lời, chắp tay thi lễ rồi đi về phía chợ Thanh Vân.
Tử Ngạnh nhìn bóng lưng Hứa Thuận, nói với theo: “Đó là tính năng của phi toa, cảm giác điều khiển cực kỳ...”
Ta mẹ nó cần biết cảm giác điều khiển của ngươi thế nào à, cái ta muốn chính là thoải mái dễ chịu!
Trong lòng Hứa Thuận bất đắc dĩ, chẳng trách không có ai ngồi phi toa của Tử Ngạnh. Kiếp trước hắn lái taxi cũng đều là xe có không gian lớn.
Khách ngồi thoải mái tất nhiên sẽ để lại số điện thoại, lần sau có thể đặt xe đi đường dài.
Nếu lái một chiếc xe nhiều tính năng mà không gian nhỏ, vừa lên xe đã lải nhải tính năng quỷ gì đấy, chạy xe mà nhanh như đi đầu thai. Như vậy mẹ nó chỉ có quỷ mới thèm liên hệ lại với ngươi.
Tử Ngạnh đúng là đáng đời!
Hắn xoa nhẹ dạ dày, đi thêm hai ba dặm, Hứa Thuận quẹo một cái, đi vào một thành nhỏ trong sơn cốc.
Cũng không thể tính là thành nhỏ vì nơi này không có tường thành.