Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Là Cửu Thiên Thập Địa Thiên Hạ Vô Địch Phá Phật Toa!” Tử Ngạnh sửa lại: “Là ta cực khổ tích cóp Thanh Ngân rất nhiều năm, đổi thiên ngoại dị thiết chế tạo ra, am hiểu nhất pháp thuật phá Phật môn và Phật quang!”
“Tốc độ phi hành của Cửu Thiên Thập Địa Thiên Hạ Vô Địch Phá Phật Toa cực nhanh, bất kể Phật quang khó chơi cỡ nào, phi toa đụng một cái là đồ lừa trọc kia đẹp mặt ngay!”
“Vậy ngồi trên đó thì sao? Liệu bay đến nửa đường có rơi xuống không?” Hứa Thuận vẫn không yên lòng.
“Sao mà rơi được?” Nghe Hứa Thuận không tin tưởng như thế, Tử Ngạnh lập tức nói: “Ta chính là tu sĩ cảnh giới Long Hổ tầng sáu, phi chu sẽ rơi xuống không phải sẽ thành trò đùa sao?”
“Ta chính là đệ tử đích truyền của chưởng môn đấy! Sư tôn ta là Lam Đại!” Tử Ngạnh thấy Hứa Thuận lui về sau mấy bước, lập tức sử dụng đòn sát thủ.
“Hả? Ngươi là đệ tử của Lam Đại chưởng môn!” Hứa Thuận không thể tin nổi.
Không phải chứ, đệ tử của chưởng môn mà phải lăn lộn đến mức chở khách thuê à?
Lam Đại chưởng môn quá không đáng tin rồi.
“Haizz, chuyện này nói ra rất dài dòng.” Tử Ngạnh thở dài: “Trước đây tỷ giá hối đoái Thanh Ngân thành Pháp Ngân tăng cao, vi huynh không nhịn được nên đổi tất cả Thanh Ngân thành Pháp Ngân, định dùng Pháp Ngân mua vài thứ, kết quả... Sư Pháp Tông không còn nữa. Pháp Ngân cũng thành giấy vụn.”
Cách Thanh Hoa Phái ba nghìn dặm về phía Đông có một môn phái am hiểu pháp thuật, tên là Sư Pháp Tông. Tiền dùng trong phạm vi thế lực tông môn bọn họ chính là Pháp Ngân.
Lúc Hứa Thuận đọc sách đã từng thấy qua, tông môn Sư Pháp Tông rối loạn, dẫn tới rung chuyển, cuối cùng trong ngoài đều khốn đốn, tông môn chia thành mấy môn phái nhỏ.
Môn phái đã không còn, tất nhiên cũng không có người dùng Pháp Ngân nữa.
Vậy nên Tử Ngạnh đầu tư thất bại, phá sản!
Chẳng trách đường đường là đệ tử của chưởng môn mà lại phải ra ngoài chở khách thuê.
“Các ngươi rề rà gì thế? Còn chưa đi à?”
Hứa Thuận đang muốn nói gì lại thấy phi toa mở ra, một nữ tu từ bên trong đi ra, nói.
Nữ tu kia mặc đạo y màu tím, nhưng trước ngực mở ra rất lớn, một vòng trắng nhô lên, khiến Hứa Thuận cảm thấy hơi chói mắt.
Nữ tu có khuôn mặt mỹ lệ, thậm chí có thể nói là cực kỳ mỹ lệ. Trên môi mang theo một nốt ruồi, cộng thêm biểu cảm hơi khinh thường, khiến nàng nhìn qua có vẻ cực kỳ vô lại.
Bên hông nàng treo một chiếc hồ lô màu lam, tay cầm tẩu thuốc làm từ thanh ngọc. Nàng hít một hơi thuốc rồi nói: “Vừa rồi đã nói là sắp khởi hành mà giờ còn chưa đi! Lề mà lề mề, không có chút dáng vẻ nam nhi nào!”
Lề mề, không chỉ nói Hứa Thuận mà còn nói cả Tử Ngạnh.
Tử Ngạnh có vẻ hơi xấu hổ, giới thiệu với Hứa Thuận: “Đây là Tử Vân sư muội.”
Gã lại giới thiệu với Tử Vân: “Đây là Tử Tài sư đệ.”
Tử Vân nhìn Hứa Thuận, nói: “Nhìn cái gì, nhìn nữa móc mắt ngươi luôn đấy!”
Cũng khó trách Hứa Thuận nhìn sang đó, thật sự là vừa to lại vừa trắng, quá hút mắt.
Đâu ra người mặc đạo y lên vai như thế?
“Cáo từ!” Hứa Thuận quay đầu muốn đi!
“Chờ đã!” Tử Ngạnh tóm được Hứa Thuận, nói: “Sư đệ! Một tiền Thanh Ngân đã rất rẻ rồi.”
“Hôm nay sư huynh vẫn chưa khai trương, sư đệ giúp đỡ chút đi! Ngày sau sư đệ tu hành có vấn đề gì có thể đến tìm sư huynh!” Tử Ngạnh còn nói thêm.
Một văn tiền làm khó anh hùng hán, trời mới biết rốt cuộc Tử Ngạnh thua lỗ bao nhiêu tiền lúc đầu cơ mà hôm nay vì một đồng Thanh Ngân cũng phải ăn nói khép nép như vậy.
“...”
Hứa Thuận nghĩ đến kiếp trước mình sau khi bị cho thôi việc cũng có một thời gian từng chạy xe chở khách, hắn mềm lòng, nói: “Được rồi!”
“Sư đệ, xin mời lên phi toa!” Tử Ngạnh kéo Hứa Thuận đi tới bên cạnh phi toa.
Phi toa vốn là một tấm sắt màu trắng bạc, giờ như một chiếc lá được vén lên, lộ ra ba chỗ ngồi xếp thành hàng dọc bên trong.
Phi toa này chỉ có thể chở ba người.
Tử Vân đứng nghiêng ngả hút thuốc, hào hứng nhìn Tử Ngạnh lôi kéo Hứa Thuận tới trước phi toa, trên mặt lộ ra một nụ cười cổ quái như có như không.
Thì ra các ngươi là người như vậy!
Chẳng trách Tử Ngạnh sư huynh nhất định phải kéo thêm một người!
Chậc chậc...
“Mời sư muội lên xe!” Tử Ngạnh thấy vẻ mặt Tử Vân cổ quái, bị nàng nhìn chằm chằm đến mức sau lưng tê dại.
Tử Vân tiện tay nhét tẩu thuốc thanh ngọc vào trước ngực, sau đó lập tức nhảy tới chỗ ngồi cuối cùng.
Nàng vừa ngồi xuống đã có vô số thanh sắt màu trắng bạc bao bọc lấy nàng, không một khe hở, tạo thành một chiếc áo giáp màu trắng bạc.
Hứa Thuận thấy thế cũng ra dáng ngồi chính giữa. Thanh sắt lạnh như băng như lá liễu cũng bao trùm lấy hắn.
Ngoài ý muốn chính là những thanh sắt kia đều có tính bền dẻo, nâng eo và cổ Hứa Thuận lên, làm Hứa Thuận có cảm giác như ngồi không trọng lực.
“Chúng ta đi thôi!” Tử Ngạnh ngồi ở chỗ đầu tiên, sau khi được thanh sắt màu trắng bạc bọc lại mới trầm giọng nói.
Hứa Thuận chỉ thấy phía trên phi toa từng mảnh thanh sắt dạng lá liễu rủ xuống, tạo thành vỏ ngoài của phi toa.
Vỏ ngoài màu bạc trắng trở nên trong suốt, để hắn có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài phi toa.
Phi toa nhẹ nhàng chấn động, thoáng cái đã từ Phi Vân Nhai bay lên tới giữa sườn ngọn núi cao nhất.
Không thể không nói, tốc độ này rất nhanh.
Nhưng mà... hơi choáng váng!
Tử Ngạnh kiêu ngạo nói: “Phi toa này của ta có tốc độ nhanh nhất! Bình thường tới chợ Thanh Vân đều phải mất một đến hai canh giờ. Mà Cửu Thiên Thập Địa Thiên Hạ Vô Địch Phá Phật Toa của ta chỉ cần nửa canh giờ!”
“Đáng tiếc đạo hữu hiện giờ đều không biết nhìn hàng...”
Câu nói tiếp theo Hứa Thuận không nghe được.
Hắn choáng váng không chịu nổi, chỉ cảm thấy lỗ tai phồng lên, trời đất trước mắt quay cuồng, không biết là hắn đang xoay hay phi toa xoay nữa.
“Dừng dừng... Có thể mở cửa sổ không... ta cần hít thở không khí.” Hứa Thuận khó chịu muốn ói, đã bắt đầu nói năng loạn cả lên.
“Mở cửa sổ? Sư đệ đang nói gì thế! Hiện tại chúng ta đang ở trong vành đai cửu thiên cương phong, phi toa của ta mà tế luyện không đủ là cương phong sẽ thổi chúng ta đến hài cốt cũng không còn ấy chứ!”