Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đạo nhân mặc đạo y nhiều màu nghiêm mặt nói: “Thời gian sư đệ tu hành ngắn ngủi nên sợ là không biết, phi kiếm còn có tu sĩ khống chế không tốt rồi ngã chết ngã tàn, thì phi chu rơi xuống do khống chế không tốt có gì lạ đâu?”

“Nói cũng đúng!” Hứa Thuận khẽ gật đầu.

Đúng là Hứa Thuận từng đọc được trong sách chuyện tu sĩ từ trên phi kiếm ngã xuống mà chết. Có điều trong sách lại không ghi tên của người này, có lẽ là do Thanh Hoa Phái cố ý.

Ngã chết quá mức mất mặt rồi.

Không chỉ có người ngã xuống từ trên phi kiếm, còn có người ngã xuống từ trên pháp khí nữa cơ. Tu tiên giới truyền thừa nhiều năm như vậy, có nhiều tu sĩ như vậy, thi thoảng xuất hiện vài chuyện kỳ lạ cùng với ngoài ý muốn, cũng không có gì kỳ quái hết.

Chỉ cần cơ số lớn thì heo mẹ cũng biết leo cây.

Ở thế giới trước khi xuyên qua, Hứa Thuận còn nghe nói có người bị bạn gái đè chết cơ mà...

Nhưng Hứa Thuận vẫn không chịu ngồi lên phi chu của đạo nhân. Chủ yếu là vì phi chu của đạo nhân quỷ khí âm u, toàn thân đen như mực, tà vân bao phủ xung quanh. Trên thân thuyền có khắc vô số đầu lâu, ác quỷ, La Sát, trong khoang thuyền còn có quỷ hỏa xanh biếc phiêu đãng.

Hứa Thuận thấy hơi sợ.

Không phải Hứa Thuận nhát gan, mà vì trên phi chu kia còn có mấy bóng người toàn thân màu xanh đang lơ lửng kia kìa!

Ai thấy mà không sợ chứ!

Trước khi xuyên không, xe đen là từ hình dung những chiếc xe không đủ tiêu chuẩn vận hành. Đa số xe đen đều là người thường muốn kiếm tiền, nhiều nhất là nhồi nhét thêm vài người, kiếm chút tiền bẩn.

Chỉ có số rất ít người điên rồi mới có thể thấy sắc nảy lòng tham, mưu tài hại mệnh.

Nhưng chiếc thuyền quỷ quái này thật sự rất giống thuyền đen!

Đến nửa đường sẽ không hỏi ta ăn “hồn đồn” hay “đao bản diện” đấy chứ?

(要吃板刀面还是吃馄饨 – muốn ăn đao bản diện hay hồn đồn trích từ lời Trương Hoành nói với Tống Giang trong Thủy Hử. Ý nói cho đối phương chọn cách chết, đao bản diện là dùng đao băm mi như thái mì, hồn đồn thì sẽ nhét mi vào tải ném xuống sông cho toàn thây)

Hoặc là đạo nhân này sẽ phát động pháp lực, trong chớp mắt luyện hóa tất cả mọi người trong khoang thuyền, biến họ thành cô hồn dã quỷ trên thuyền đen.

“Ngươi đừng thấy thuyền này của ta trông xấu xí mà ngại, ngồi trong rất mát mẻ đấy, còn có quỷ bộc dâng trà lạnh nữa.” Đạo nhân mặc đạo y nhiều màu thấy sắc mặt Hứa Thuận cứng đờ, vội vàng giải thích.

Quỷ bộc?

Chẳng lẽ là thứ vừa rồi hắn nhìn thấy.

Hứa Thuận lập tức cảnh giác.

“Chúng ta làm ăn ở Phi Vân Nhai đều đã đăng ký với Thanh Hoa Phái, xin đạo hữu cứ yên tâm!” Đạo nhân thấy Hứa Thuận có vẻ cảnh giác lập tức chuyển chủ đề, nói: “Nhất là mấy tên quỷ bộc kia khi còn sống đều vừa mười tám, khuôn mặt mỹ lệ.”

“Lần này tới chợ Thanh Vân, dù đường xá không xa nhưng cũng có thể dùng quỷ bộc để giải buồn.”

“Cáo từ!” Hứa Thuận chắp tay với gã, xoay người bỏ đi.

Không phải chứ, trông ta có vẻ khát khao lắm à?

Sao ai cũng chào hàng với ta thế!

“Này! Sư đệ đừng đi! Trong đám quỷ bộc còn có cả kẻ tuổi trẻ tuấn lãng...” Đạo nhân thấy Hứa Thuận quay đầu đi vội hô lên.

Hứa Thuận đi càng nhanh hơn!

Đạo nhân bất đắc dĩ nhìn pháp khí Võng Lượng Chu của mình.

Gã là tán tu, một đường gập ghềnh tu tới Long Hổ kỳ, hiện giờ tu vi khó lòng tiến thêm một bước nữa.

Vì thế gã mới đến Phi Vân Nhai kiếm chút Thanh Ngân.

Chỉ là Võng Lượng Chu này dùng để sát phạt thì được, dùng làm phi chu chở khách thì rất khó.

Mười người đã có tới chín người cũng không dám ngồi.

Đổi lại là gã, chính gã cũng không dám ngồi.

Lòng người cách một lớp da, ai biết đối phương là người hay quỷ?

Thở dài một hơi, gã tiếp tục tìm kiếm hành khách khác, hi vọng gặp được người có đam mê đặc biệt.

Còn việc đổi một chiếc phi chu khác?

Luyện chế một chiếc Võng Lượng Chu đã khiến gã thành quỷ nghèo, nói gì tới việc luyện thêm một chiếc nữa?

Gã cũng muốn đổi một chiếc thuyền khác, một chiếc thoải mái dễ chịu...

Hứa Thuận rời khỏi chỗ quỷ thuyền, cảm giác nhiệt độ cũng tăng lên không ít.

Mẹ nó, vậy mà lại có người dùng quỷ thuyền chở khác, thật sự là... Hứa Thuận không biết nên nói gì nữa.

Nhưng nghĩ lại thì tu vi của hắn thấp nên mới hơi sợ, tu sĩ tu vi cao chưa biết chừng sẽ không sợ, thậm chí còn có thể trái ôm phải ấp, tùy tiện bình phẩm quỷ bộc nữa kìa.

Tu sĩ yêu thích, ai đoán trước được?

Hắn tiếp tục đi dạo quanh Phi Vân Nhai, phi chu và phi cầm đi chợ Thanh Vân rất nhiều, đủ loại từ thuyền lớn, thuyền nhỏ, tiên hạc, hải âu lớn, giá cả từ hai tiền đến mười tiền Thanh Ngân.

Mười tiền chính là tiên hạc.

Tiên hạc chính là cao nhã như vậy, muốn cưỡi tiên hạc thì phải trả thêm tiền!

Loanh quanh một vòng, vậy mà Hứa Thuận lại trông thấy đạo nhân áo bào tím hắn gặp đầu tiên.

Chỉ mất một tiền Thanh Ngân, đồng thời đối phương còn là tu sĩ Thanh Hoa Phái, hẳn là sẽ không quá kém cỏi, khiến phi chu rơi xuống đâu nhỉ?

Dù hắn có ngọc bài của Lam đạo nhân, nhưng nên tiết kiệm thì tiết kiệm, ngồi phi chu cũng tốn năm tiền, một hai Thanh Ngân cũng quá đắt rồi.

Đạo nhân kia cũng nhìn thấy Hứa Thuận, mắt gã sáng lên, nói: “Sư đệ vẫn chưa tìm được phi chu à, một tiền Thanh Ngân là lên thuyền, chúng ta lập tức đi ngay?”

Nửa ngày rồi gã vẫn không tìm được người ngồi phi chu.

“Tại hạ Tử Tài, không biết sư huynh xưng hô thế nào?” Hứa Thuận hành lễ, hỏi.

“Tử Ngạnh!” Đạo nhân cũng đáp lễ lại. Gã biết thế là Hứa Thuận đã đồng ý lên thuyền.

“Phi chu của ta ở bên này, đi theo ta!” Gã nói với Hứa Thuận.

“Mời sư huynh dẫn đường!”

Hứa Thuận theo đạo nhân xuyên qua Phi Vân Nhai rộn ràng nhốn nháo, đi tới gần ngọn núi cao nhất Phi Vân Nhai, nơi đó có một chiếc phi toa lá sắt đứng lẻ loi một mình.

“Đây chính là Cửu Thiên Thập Địa Phi Toa gì đó mà sư huynh nói sao?” Hứa Thuận nhìn tấm sắt màu bạc hợp thành một chiếc phi toa rộng bằng hai - ba người, dài bảy - tám mét, hai đầu rộng, phần giữa hẹp, không nhịn được nói.

Thứ đồ chơi này bay được thật không?

Hắn có cảm giác như mình vừa lên nhầm thuyền giặc.