Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Bích Vân Chu chính là thuyền riêng của chủ nhân nhà ta, không như đám phi chu chở thuê kia.” Gã thản nhiên nói.
Dù giọng điệu thản nhiên nhưng Hứa Thuận có thể nghe ra sự kiêu ngạo của gã.
Dù sao thì trong toàn bộ Phi Vân Nhai này đúng là trông Bích Vân Chu phong cách nhất, khiến vô số tu sĩ dừng chân đánh giá, phát ra tiếng sợ hãi thán phục.
“Ồ! Thì ra chiếc phi chu này là của chủ nhân nhà ngươi, ta còn tưởng đâu là của ngươi đấy!” Hứa Thuận nói với vẻ âm dương quái khí.
“...”
Người nọ nghe vậy lông mày giật thịch, nhìn Hứa Thuận quay đầu đi, không nói gì nữa.
Gã chỉ theo chủ nhân đến Thanh Hoa Phái làm việc, không phải đến Thanh Hoa Phái để gây sự.
Khiêu khích đệ tử áo tím của Thanh Hoa Phái ngay tại Thanh Hoa Phái, gã vẫn chưa ngu ngốc đến thế.
Vừa rồi gã thấy Hứa Thuận tu vi nhỏ yếu, nhịn không được có chút khinh thường khi nói chuyện.
Không phải gã khinh thường Hứa Thuận, mà là hâm mộ Hứa Thuận.
Có thể bái nhập môn hạ đại phái, vô ưu vô lự tu hành là chuyện khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Đáng tiếc, gã không có may mắn như vậy!
Hứa Thuận cũng không biết vừa rồi người kia nghĩ thế nào, lúc này hắn lại thấy một bóng trắng to lớn từ không trung cắt qua tầng mây, rơi thẳng xuống đất!
Đó là một con chim cực lớn!
Lông vũ trắng tinh không tì vết, mỏ hồng nhạt, móng vuốt màu đỏ, làm Hứa Thuận lập tức nhận ra đây là một con bồ câu.
Bồ câu to như một ngọn núi nhỏ!
Bích Vân Chu bảy tầng vừa rồi đứng bên cạnh nó trông giống hệt một món đồ chơi.
Bồ câu khổng lồ nhẹ nhàng vỗ cánh, trong từng đợt gió nhu hòa, dừng trên vách núi bên cạnh Phi Vân Nhai.
Nó quá to, không dừng lại ở Phi Vân Nhai được.
Sau khi bồ câu dừng lại bèn quay về phía Phi Vân Nhai kêu “cục cục” hai tiếng, từ trong lông vũ màu trắng trên lưng nó có mấy tu sĩ lục tục đi ra, theo cánh bồ câu trượt xuống Phi Vân Nhai.
“Ồ! Hôm nay Cáp Tôn lại đến đúng giờ cơ à?”
“Đậu má! Hôm nay Cáp Tôn vậy mà lại không tới trễ?”
“Ôi mẹ ơi! Hôm nay Cáp Tôn đến đúng giờ này!”
Hứa Thuận nghe được tiếng kinh hô hệt như không tưởng tượng nổi của mấy vị đạo nhân vừa nhìn thấy bồ câu bay tới rồi lại nhìn về phía mặt trời.
Dường như con bồ câu này chưa từng đúng giờ, vậy mà hôm nay lại tới đúng giờ?
“Cục cục!” Bồ câu nghe được đám người trên Phi Vân Nhai nói chuyện, quay đầu nhìn bọn họ một cái.
Không phải chỉ là đúng giờ thôi sao, các ngươi kinh ngạc cái gì chứ!
Ý tứ lộ ra trong hai con mắt bồ câu, Hứa Thuận đều có thể nhìn ra.
Tu sĩ trên lưng bồ câu lục tục xuống hết, cuối cùng từ trên lưng chim bồ câu khổng lồ lại có hai con bồ câu nhỏ bay ra.
Nói là nhỏ nhưng chỉ nhỏ so với Cáp Tôn thôi, chứ thật ra hai con bồ câu này cũng to lớn không kém gì Hứa Thuận.
Hai con bồ câu bay lên đỉnh Phi Vân Nhai, con bồ câu xám bên trái nói: “Bắt đầu từ hôm nay trở đi, Cáp Tôn phải làm một Cáp Tôn đúng giờ!”
Con bồ câu trắng bên phải lại nói: “Chuyến bay Cáp Tôn của chúng ta phải làm chuyến bay tốt luôn đúng giờ!”
Bồ câu bên trái nói tiếp: “Cung cấp chuyến bay đúng giờ thuận tiện, mau lẹ, cùng sự phục vụ thoải mái dễ chịu cho chư vị tu sĩ Thanh Hoa Phái là vinh hạnh của chuyến bay Cáp Tôn chúng ta.”
“Không tin! Không tin! Các ngươi chắc chắn sẽ tăng giá!”
“Đúng, lời này mấy năm trước ta từng nghe qua rồi.”
“Chỉ đúng giờ được hai ngày, qua mấy ngày nữa lại tùy tâm trạng của Cáp Tôn thôi.”
“Chúng ta đều đã quen với việc Cáp Tôn không chuẩn giờ rồi, hiện tại Cáp Tôn đột nhiên đến đúng giờ, vậy đó không phải là Cáp Tôn nữa!” Vài vị đạo nhân lớn tiếng nói.
Bọn họ thường xuyên di chuyển bằng phi chu, tất nhiên biết chuyến bay Cáp Tôn là kiểu gì.
Bình thường tuyệt đối không đúng giờ, một khi đúng giờ sẽ tăng giá.
“Không! Chúng ta không tăng giá!” Con bồ câu bên trái giương nửa cánh, nói: “Cho dù là đúng giờ, chuyến bay Cáp Tôn của chúng ta cũng không tăng giá!”
Bồ câu bên phải nói thêm: “Đúng giờ cũng không tăng giá, vẫn là giá cũ!”
Có người không tin lắm, hỏi lại: “Thật sao?”
“Thật sự vẫn là hai tiền sao?”
Bồ câu bên trái đáp: “Đương nhiên, không tin có thể hỏi đạo hữu vừa rồi.”
Trong đám người truyền đến tiếng ồn ào, hình như là khẳng định lời bồ câu vừa nói.
Hứa Thuận thấy thú vị, bèn hỏi: “Tới chợ Thanh Vân bao nhiêu tiền?”
“Chợ Thanh Vân?” Bồ câu bên trái đáp: “Chúng ta không đi tuyến đường phía Tây, chúng ta chỉ đi tuyến đường phía Nam.”
Bồ câu bên phải nói tiếp: “Vị tiểu ca này có đi Thập La Sát không? Nam Phiên Hải? Hay núi Tổ Tượng?”
“Ách... Thôi bỏ đi!” Hứa Thuận lắc đầu từ chối.
Hắn muốn thử cưỡi bồ câu, cảm thụ ngồi lên bồ câu to như ngọn như núi sẽ có cảm giác gì, không ngờ bồ câu lại không cùng đường với hắn.
Bồ câu à, ngươi đã có cách đúng đắn để chết rồi đấy (đầu chó)!
(取死有道 – thủ tử hữu đạo chế từ câu 君子爱财, 取之有道 – quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo của Khổng Tử, ý nói người quân tử coi trọng của cải nhưng nhận lấy của cải phải đúng đạo lý)
Hứa Thuận đang chuẩn bị hỏi thử những phi chu khác thì thấy một vị đạo sĩ mặc đạo y nhiều màu bước tới.
“Vừa rồi nghe nói sư đệ muốn đi chợ Thanh Vân, chỉ cần năm tiền Thanh Ngân là sư huynh có thể đưa ngươi tới chợ Thanh Vân!” Đạo nhân kia chắp tay nói.
“Năm tiền? Sao không đi cướp luôn đi! Giá thị trường không phải đều là hai tiền à?” Hứa Thuận giả vờ như rất hiểu giá thị trường, nói.
“Lời ấy sai rồi!” Đạo nhân mặc đạo y nhiều màu nói: “Hai tiền đều là phi chu loại nhỏ, không gian hẹp, mấy người chen chúc cùng một chỗ, ngồi cũng hơi khó chịu.”
“Dù phi chu của bọn họ sẽ không rơi xuống, nhưng đám tu sĩ kia đều là cảnh giới Long Hổ tầng một tầng hai, so với cảnh giới Long Hổ tầng tám như ta đây thì không thể đáng tin bằng được.”
“... Phi chu còn có thể rơi xuống sao?” Hứa Thuận nghi ngờ hỏi.
Cái thứ đồ chơi như phi chu này còn có thể rơi xuống?
Ai mà lại kém tắm như vậy!