Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hứa Thuận trào phúng: “Duyên bao nhiêu tiền một cái?”
“Chỉ cần năm mươi tiền là có duyên! Sư đệ, nếu ngươi muốn hữu duyên thì có thể tới đây tìm!” Nói xong đạo nhân kia đưa một mảnh trúc qua.
Mảnh trúc bị xông qua nên có mùi thơm nhàn nhạt, mặt trên khắc mấy chữ thanh tú.
“Tương Trúc Lâu”.
Hay lắm, thằng nhãi nhà ngươi thế mà còn kiêm thêm dắt khách!
“Xin hỏi sư huynh xưng hô thế nào?” Hứa Thuận hỏi.
Hắn không nhịn được hỏi đây là tên kỳ quái nào để về sau cách xa gã một chút.
“Tử Phiêu! Phiêu trong phiêu miểu!” Tử Phiêu nói với vẻ tự đắc: “Báo tên của ta còn có thể giảm mười phần trăm!”
“Cáo từ!” Hứa Thuận nói mà không quay đầu lại.
“Đừng quên báo tên của ta đấy, có chiết khấu!” Tử Phiêu nhìn Hứa Thuận không quay đầu lại bèn hô to.
Gã vừa hô, những đạo nhân khác trong Trật Tiên Điện đều nhìn về phía Hứa Thuận.
Hóa ra ngươi cũng là người như thế!
Hứa Thuận không hề hoảng hốt, hắn vốn cũng không quay đầu lại.
Chỉ cần hắn không quay đầu lại, ai biết Tử Phiêu đang gọi hắn?
Từ Trật Tiên Điện đi lên núi về bên phải, cách đó không xa chính là thư viện Thanh Hoa.
Trên đường đi, Hứa Thuận đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hắn có ngọc bài của Lam đạo nhân, có thể dùng thân phận của Lam đạo nhân để mượn sách!
Hắn muốn tiếp tục mượn《Tổ Thuyết》
Thứ kia đọc trong lúc nhàn rỗi sau khi tu luyện, vừa có thể cảm nhận được tinh thần của tổ sư, vừa có thể làm phong phú thế giới tinh thần của mình.
Vô cùng kỳ diệu!
Thế nhưng từ mấy tháng trước hắn từng thấy một quyển《Tổ Thuyết》thì từ đó về sau chưa từng thấy《Tổ Thuyết》lần nào nữa.
Hôm nay cũng thế, khiến Hứa Thuận vô cùng thất vọng.
Đám người lề mề này, không biết trả sách à?
Đến rồi cũng không thể về tay không, Hứa Thuận tiện tay mượn mấy quyển sách liên quan tới Thông Thần kỳ, cái gì mà《Thông Thần kỳ mười vạn câu hỏi vì sao》rồi《Ba nghìn câu hỏi của mầm non Thông Thần》rồi cả《Ghi chép những chuyện nguy hiểm tu sĩ Thông Thần từng trải qua》
Rời khỏi thư viện Thanh Hoa, Hứa Thuận lại xuống núi, sau đó đi lên núi từ một bên khác của chủ phong, tới một vách núi.
Vách núi nằm ở phía Bắc chủ phong, vách núi hệt như vươn tay ra bên ngoài, tên là Phi Vân Nhai. Một phần vách núi vươn ra trông như bến tàu, ở đó có rất nhiều phi chu, phi cầm đang đậu, chúng sẽ dựa theo ý nguyện của tu sĩ để bay về bốn phương tám hướng.
Phi Vân Nhai tương đối náo nhiệt, không ngừng có tu sĩ lui tới.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ không có pháp lực, không thể điều khiển pháp khí, bởi vậy đi đâu cũng đều tới Phi Vân Nhai cưỡi phi chu, phi cầm.
Pháp lực với tu sĩ Thông Thần kỳ khá quý giá, không nỡ điều khiển pháp khí, thế nên khi cần ra ngoài cũng đều tới Phi Vân Nhai.
Hứa Thuận còn nhìn thấy phi chu cỡ lớn, hình như là để vận chuyển hàng hóa.
Cũng đúng, Thanh Hoa Phái nhiều người như vậy ăn uống ngủ nghỉ, không thể đều là tự mình trồng, tự mình nuôi dưỡng được.
“Vị sư đệ này đi đâu đây? Chợ Thanh Vân? Hoàng Long Giang? Tam Kiếm Phong? Hay là núi Hắc Vân?”
Hứa Thuận vừa tới Phi Vân Nhai đã có một đạo nhân nhiệt tình chào đón.
Nhìn dáng vẻ nhiệt tình của đạo nhân, trong thoáng chốc Hứa Thuận cảm thấy giống như đi tới cửa ga tàu hỏa trước khi xuyên không. Hắn thốt ra: “Đi chợ Thanh Vân bao nhiêu tiền? Bao giờ xuất phát?”
“Có bao nhiêu người chung xe?”
“Xe?” Đạo nhân hơi sững ra, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi nói thuyền à!”
“Cửu Thiên Thập Địa Thiên Hạ Vô Địch Phá Phật Toa của ta không giống với phi chu của các sư huynh đệ khác, tốc độ phi hành nhanh, ngồi rất thoải mái. Lộ tuyến hôm nay vừa hay là hướng Tây, trước tiên tới chợ Thanh Vân, sau đó lại đi Tam Kiếm Phong.”
Đạo nhân nhiệt tình nói: “Giờ sư đệ lên thuyền là chúng ta đi ngay. Đi chợ Thanh Vân chỉ cần hai tiền Thanh Ngân thôi!”
“Hai tiền? Đắt vậy cơ à?” Hứa Thuận nói.
Tuy hắn không biết giá thị trường thế nào, nhưng Luyện Khí kỳ một tháng cũng chỉ có mười Thanh Ngân, đủ thấy hai Thanh Ngân quả thật không ít.
Còn có Cửu Thiên Thập Địa Thiên Hạ Vô Địch Phá Phật Toa gì kia, nghe thôi cũng thấy không đáng tin.
“Ôi! Giờ giá cả đều như vậy, ngươi nhìn xem xung quanh nhiều phi chu như vậy. Chúng ta đều là sư huynh đệ, ta có thể lừa ngươi sao?” Đạo nhân thấy Hứa Thuận chê đắt, lập tức nói.
“Những người mặc đạo bào màu tím ở đây ai mà không phải sư huynh đệ chứ?” Hứa Thuận nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Để ta xem một vòng rồi tính, đa tạ sư huynh.”
Hắn muốn hỏi thêm mấy nhà khác, để xem giá thị trường thế nào.
Bằng không ngồi xe cũng bị bịp tiền, thế cũng quá ngu xuẩn.
“Sư đệ!” Thấy Hứa Thuận có vẻ muốn đi, đạo nhân sốt ruột hô: “Chỉ thiếu một mình ngươi là thuyền xuất phát rồi, một tiền Thanh Ngân, chỉ cần một tiền Thanh Ngân thôi!”
Hứa Thuận chỉ cười với gã, sau đó đi thẳng không quay đầu lại.
“Ngươi có thể quay lại, khắp Phi Vân Nhai này không có chỗ nào rẻ hơn ở đây nữa đâu!” Đạo nhân đứng phía sau hô.
Hứa Thuận không để ý đến gã, chỉ đi vào trong sâu trong Phi Vân Nhai.
Phi Vân Nhai lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Hứa Thuận, đủ loại phi chu và phi cầm khiến Hứa Thuận được mở rộng tầm mắt.
Trong đó có một chiếc phi chu cao tới bảy tầng, toàn thân được điêu khắc từ loại ngọc thạch óng ánh không biết tên nào đó, tản ra ánh sáng nhu hòa mà thần bí.
Hai bên thân thuyền còn điêu khắc hoa văn phức tạp tinh xảo, có tiên thú cưỡi mây đạp gió, có tiên tử nhẹ nhàng nhảy múa, càng có cảnh tượng núi non sông biển, nhật nguyệt tinh tú cực kỳ tráng lệ.
Theo góc độ ánh nắng thay đổi, màu sắc của phi chu bảy tầng lưu chuyển giữa các màu xanh thẳm, xanh biếc và tím nhạt, đẹp không sao tả xiết.
Hứa Thuận nhìn mà trong lòng sinh ra khát vọng.
“Chiếc phi chu này có đi chợ Thanh Vân không?” Hứa Thuận tiến lên hỏi.
Trước phi chu có một người mặc đạo bào nhiều màu, nhìn thấy Hứa Thuận mặc đạo bào màu tím, mặt gã lộ vẻ tôn kính, nhưng khi thấy tu vi của Hứa Thuận ánh mắt lại mang theo vẻ khinh miệt khó nén.
Tu vi của Hứa Thuận còn không bằng gã, dù gã chỉ là tán tu.