Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 100. Thơ Sẽ Không Lừa Người!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Tử Tô đâu rồi? Ta cũng đã lâu rồi không gặp nó.” Lam đạo nhân chợt nhớ ra trong viện này hẳn là còn một người nữa.

“Ta cũng rất nhiều ngày không gặp Tử Tô rồi.” Hứa Thuận ăn ngay nói thật: “Sư đệ thường xuyên ra ngoài.”

Sau khi Hứa Thuận Trúc Cơ, quả thật Tử Tô rất ít khi trở lại viện, không biết đang bận chuyện gì nữa.

“Ừm.” Lam đạo nhân gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

“Sư tôn, không có chuyện gì khác thì ta tới Trật Tiên Lâu nhé?” Hứa Thuận nói.

Tới Trật Tiên Lâu đăng ký tu vi, sau đó tiền mỗi tháng từ giờ bắt đầu thay đổi, Lam đạo nhân có nhiều tiền thì cũng là của Lam đạo nhân.

Thuận tiện hắn cũng hỏi thăm xem đi chợ Thanh Vân thế nào.

“Đi đi!” Lam đạo nhân vung tay, ý bảo Hứa Thuận tùy ý, không cần khách khí.

Đợi đến khi Hứa Thuận đứng dậy hành lễ rời đi, vừa quay người lại đã nghe thấy Lam đạo nhân ở phía sau gọi: “Chờ đã.”

“?” Hứa Thuận nghi hoặc quay đầu lại.

“Nếu ngươi từng thấy câu thơ kia, hẳn sẽ biết tất cả bài thơ chứ?” Lam đạo nhân nhìn quyển sách lụa lơ lửng trên không trung, đột nhiên nói.

Giờ ta tới Hoàng Tuyền triệu tập bộ hạ cũ, giương mười vạn tinh kỳ chém Diêm Vương.

Là hạng người gì viết ra bài thơ này?

Toàn bộ bài thơ sẽ có dáng vẻ thế nào?

“Đương nhiên ta biết.” Hứa Thuận nhớ lại, sau đó chậm rãi đọc:

“Hôm nay mất đầu thì đã sao? Dựng nghiệp gian nan chiến trăm trận.”

“Giờ ta tới Hoàng Tuyền triệu tập bộ hạ cũ, giương mười vạn tinh kỳ chém Diêm Vương.”

“Nam quốc khói lửa suốt mười năm, đầu này phải treo trước biên giới.”

“Chư quân chết vẫn không ngừng cố gắng, tin chiến thắng như vàng mã bay về.”

“Dấn thân theo cách mạng như về nhà, gió tanh mưa máu tất có điểm dừng.”

“Hôm nay xả thân vì nghĩa, nhân gian trồng đầy hoa tự do.”

“Hay! Hay lắm!!!” Lam đạo nhân vừa nghe vừa vỗ đùi đen đét, thậm chí còn ngồi dậy, nghiêm túc nghe Hứa Thuận đọc thơ.

“Hay cho tin chiến thắng như vàng mã bay về! Hay cho hôm nay xả thân vì nghĩa!” Lam đạo nhân vỗ tay, nói: “Lý tưởng lớn, chí hướng lớn, trước khi chết vẫn không có chút hối hận nào!”

“Không oán không hối, ngòi bút cũng không có gì tiếc nuối, thật sự là khí phách!”

Tất nhiên ông ấy có thể nghe ra, đây là thơ tuyệt bút.

Có bao nhiêu người trước khi chết có thể thản nhiên đối mặt, đồng thời cả đời làm những chuyện này mà vẫn không oán không hối?

Có bao nhiêu người trước khi chết còn có thể lạc quan cổ vũ hậu bối như thế?

“Người này là ai? Ông ấy có thể làm bạn của ta, thầy của ta!” Lam đạo nhân hỏi.

Dù là Tiên Nhân nhìn thấu sinh tử nhưng khi tử vong thật sự ập đến vẫn có Tiên Nhân trở thành đào binh, quỳ gối trước mặt ông ấy cầu xin tha thứ.

Đường đường là Tiên Nhân vậy mà đến chết còn không bằng một phàm nhân!

Nhìn người khác chết và đến lượt mình chết hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Lam đạo nhân thật tâm tán thưởng tác giả của bài thơ này.

Thơ sẽ không lừa người!

Không có tấm lòng thấy chết không sờn và lạc quan thì không viết ra bài thơ này được.

“Ông ấy ư!” Hứa Thuận đáp: “Ông ấy là một vị nguyên soái vĩ đại, cả đời quang minh lỗi lạc, chí công vô tư. Đừng nói là ngài, ngay cả ta cũng chưa từng gặp qua.”

“Nguyên soái? Hôm nay mất đầu...” Lam đạo nhân đọc lại bài thơ, tinh tế thưởng thức, sau đó thốt lên: “Đáng tiếc! Đáng tiếc!”

Ông ấy thấy đáng tiếc vì chưa từng được gặp người như vậy, không thể cùng uống một chén, thật sự đáng tiếc!

Hứa Thuận từ biệt Lam đạo nhân, ra khỏi tiểu viện, một đường hướng về chân núi chủ phong.

Ánh mặt trời xuyên qua những đám mây thưa thớt, chiếu lên mặt đá uốn lượn trên con đường mòn, phối hợp với mây mù lơ lửng trong núi, giống hệt như Tiên cảnh.

Có điều Hứa Thuận đã đi qua con đường nhỏ xuống núi này mấy trăm lần.

Phong cảnh đẹp đến mấy cũng có lúc nhìn chán.

Trước kia hắn tới chủ phong mất nửa canh giờ. Theo tu vi của hắn nâng cao, thân ảnh của hắn như gió, chỉ khoảng nửa chén trà nhỏ đã tới chân núi chủ phong.

Trên đỉnh chủ phong là Thanh Hoa Cung, nhưng không phải tất cả thiên điện chấp sự của Thanh Hoa Phái đều nằm trong Thanh Hoa Cung.

Đặc biệt là những nơi như Trật Tiên Điện, một thiên điện chấp sự về sau được dựng lên theo chế độ phát Thanh Ngân hàng tháng.

Thanh Hoa Cung tuy lớn, nhưng không có Trật Tiên Điện!

Vì vậy Trật Tiên Điện mới nằm ngay dưới chân núi chủ phong, nói một cách mỹ miều thì là: Suy xét cho các đệ tử mới nhập môn.

Suy xét cho các đệ tử mới nhập môn, thế ai suy xét cho đệ tử chấp sự của Trật Tiên Điện bọn họ chứ!

Tất cả những điều này đều là Hứa Thuận nghe đệ tử Trật Tiên Điện trào phúng khi hắn tới đăng ký tu vi.

Trật Tiên Điện dùng tiên mộc dựng lên, vô cùng rộng lớn, cây cột trong điện tới mấy người ôm cũng không hết. Trong đại điện mùi gỗ thoang thoảng phiêu đãng, trước mấy tờ công văn, ngoại trừ Hứa Thuận ra còn có những người khác làm việc ở đây.

Trước mặt Hứa Thuận là một vị đạo nhân nhìn vô cùng hiền hòa, nói cũng rất nhiều. Từ lúc Hứa Thuận đi tới trước mặt gã và đưa ra ngọc bài của mình, gã cứ nói không ngừng.

“Tử Tài sư đệ, đây là ngọc bài của ngươi, xin hãy cất kỹ!” Đạo nhân lấy ngọc bài ra khỏi một pháp trận hình tròn, đưa lại cho Hứa Thuận.

Gã cũng mặc đạo bào màu tím, là tu sĩ đời chữ Tử, chẳng qua nếu chỉ dựa vào khuôn mặt, Hứa Thuận thực sự không thể nhìn ra tuổi tác, cũng nhìn không thấu tu vi của đối phương.

“Tu sĩ Thông Thần kỳ, mỗi tháng có một trăm Thanh Ngân. Đừng thấy một trăm Thanh Ngân là nhiều, đến chợ Thanh Vân, tùy tiện tìm hai nữ tu song tu một chút đã không còn gì rồi.” Đạo nhân kia trả ngọc bài lại cho Hứa Thuận, sau đó vẫn tiếp tục lải nhải.

“...”

Cái gì mà tùy tiện tìm hai nữ tu song tu, đây không phải là chơi gái à?

Dường như thấy Hứa Thuận lộ vẻ khinh thường, đạo nhân kia tiếp tục nói: “Sư huynh có thái độ gì thế?”

“Tại Tu Tiên giới mênh mông này, ba người chúng ta có thể gặp nhau chính là duyên phận!”

“Ta mời hai người các nàng uống trà, tán gẫu, đàm huyền luận đạo, chẳng phải là rất thanh nhã sao?”

“Về phần sau khi nói xong lại ngủ chung chăn lớn, đó đều là duyên phận đến một cách tự nhiên.”

“Một hồi gặp gỡ, nhân duyên tụ, nhân duyên tan, lãng mạn làm sao!” Gã nói với vẻ say mê.

Ba người?

Các nàng?

Một lượt hai nàng?

Không ngờ tên mày rậm mắt to nhà ngươi chơi điên như vậy!