Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Gã không hiểu nhiều về Tử Thử, không ngờ Tử Thử lại là người nhiệt tình như vậy. Đêm nay gã không chắc Tử Thử có đi theo hay không.
Nếu Tử Thử không tới, gã cũng đã tính đến trường hợp xấu nhất, gã không thể chỉ dựa vào người khác được.
Giữa ranh giới sống và chết, gã lựa chọn sự kiên trì của mình.
Ba người cùng nhau quay về tiểu viện, trên đường Tử Tô mới biết, mình không phải bị một người vây xem, mà là bị hai người vây xem...
Mẹ nó, có chút xấu hổ!
...
Ba tháng sau, Lam đạo nhân cũng trở lại tiểu viện.
Nhìn thấy Tử Tô và Hứa Thuận đang khổ tu, ông ta cảm thấy rất kỳ quái. Hứa Thuận khổ tu thì không nói, ông ta rất ít khi thấy người chăm chỉ hơn Hứa Thuận, nhưng Tử Tô khổ tu lại khá hiếm thấy.
Vì vậy Tử Thử mới nói với ông ta chuyện xảy ra giữa Tử Tô và Tử Yên mấy tháng trước.
“Ồ?” Lam đạo nhân gật đầu, nói: “Thì ra là thế. Đồ tôn của Thanh Đào... Ha ha...”
Ông ta khẽ cười nói, không rõ có ý gì. Hệt như buồn cười lại hệt như chế giễu.
Tử Thử nói: “Sư tôn, ta có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không?”
“Nói đi, không biết có nên hỏi hay không chính là nên hỏi.” Lam đạo nhân mỉm cười nhìn Đại đồ đệ của mình.
“Sư tôn... Vì sao ngươi đối với hai người bọn họ cùng ta và Tử Nhiên sư đệ lại bất đồng?” Tử Thử hỏi: “Vì ta là đệ tử đầu tiên của ngài sao?”
“Ha ha ~” Lam đạo nhân khẽ cười một tiếng, nói: “Ngươi ấy à, đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn rối rắm vì chuyện này.”
“Ta nói tính tình của ngươi thủ cựu chính vì ngươi đôi khi sẽ rối rắm bởi những chuyện nhỏ như vậy. Chẳng lẽ vi sư nghiêm khắc với ngươi một chút không tốt sao?”
Tử Thử nói: “Tốt thì tốt, thế nhưng...”
Nhưng gã thấy các sư đệ được nuôi thả vui vẻ như vậy. Gã cảm thấy lúc trước mình bị Lam đạo nhân ép buộc tu hành, thật sự... chua xót!
Ai không muốn tự do tự tại tu hành trong núi chứ?
“Mỗi người đều khác biệt.” Lam đạo nhân nói: “Bốn người các ngươi cũng không giống nhau.”
“Ngươi nếu đã đến Nguyên Thần, có tư cách thu đồ đệ, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Đồ nhi xin rửa tai lắng nghe!” Tử Thử lấy chiếu trúc, rồi lại lấy trà và bánh bao thơm phức ra cho Lam đạo nhân.
Những việc này hai trăm năm trước gã làm nhiều rồi.
Lam đạo nhân nằm trên chiếu trúc, nghiêng người nói: “Không tính là danh ngôn đạo lý gì, chỉ xem như một chút tâm đắc của vi sư thôi.”
“Sau này ngươi dạy dỗ đồ đệ nhất định phải biết tính tình của đồ đệ, trong quá trình tu hành làm sao để bù đắp điểm này.”
“Tính tình ngươi cứng nhắc, có đôi khi sẽ rất cố chấp, rất dễ dàng chú trọng chi tiết mà bỏ qua đại cục, hơn nữa ngươi có Tiên Thiên Thuần Dương Thể, cảm ngộ với tu hành hơn xa người khác.”
“Trên con đường tu hành rất dễ đi đường vòng, bị chi tiết ven đường thu hút, bởi vậy mới cần trói buộc ngươi nhiều hơn, để ngươi đi đúng phương hướng tu hành.”
Tiên Thiên Thuần Dương Thể là thể chất đặc biệt.
Giống như trong động vật có bạch hóa, trong tu sĩ cũng có dị biến. Trong đó có một loại dị biến, chính là thân thể Tiên Thiên Thuần Dương.
Tiên Thiên Thuần Dương Thể tu luyện công pháp dương cương, làm ít hưởng nhiều. Trong kiếm quang mang theo tia nóng bỏng như đại nhật thuần dương, chuyên phá yêu tà.
Nghe nói loại thể chất này sau khi thành Tiên sẽ càng huyền diệu.
Lam đạo nhân nói tiếp: “Tuy tính tình Tử Nhiên nóng vội như lửa, gặp chuyện dễ xúc động. Nhưng ngoài cương trong nhu, đôi khi không có chủ kiến, rất dễ dàng tin lời người khác. Bởi vậy, vi sư mới quản thúc nó nhiều hơn, nhắc nhở cũng nhiều.”
Tử Thử gật gật đầu, gã biết sư tôn nhắc nhở Nhị sư đệ rất nhiều lần.
“Tử Tài... rất thú vị!” Lam đạo nhân nghĩ tới Hứa Thuận rồi cười nói.
“Thú vị?” Tử Thử biết sư tôn rất ít khi dùng từ “thú vị” để hình dung một người.
Lam đạo nhân nói: “Đầu tiên, nó có chút già dặn. Có đôi khi già dặn tới mức không giống tầm tuổi của nó, kiến thức lịch duyệt có khi lại có điểm giống với vi sư. Căn bản không giống một thiếu niên, bởi vậy nó nói mình có túc tuệ, vi sư tin.”
“Thật sự có người có túc tuệ sao? Chẳng lẽ kiếp trước hắn là con lừa trọc?” Tử Thử nghi hoặc hỏi.
Tử Thử chỉ thấy người như vậy trong sách, lúc lưu lạc khắp thiên hạ gã gặp được không ít người miệng nói có được túc tuệ, nhưng cơ bản đều là kẻ lừa đảo.
“Nó không phải con lừa trọc.” Lam đạo nhân nói: “Nó từng nói với vi sư, kiếp trước nó là một người bình thường. Một người bình thường, không phải quyền quý, cũng không phải thiên kiêu. Bởi vậy nó vẫn cho rằng mình rất bình thường, cũng rất khắc kỷ.”
“Khắc kỷ?” Tử Thử cảm thấy khó hiểu.
Gã không cảm nhận được Tử Tài đang kiềm chế cái gì.
“Túc tuệ kiếp trước của nó khiến nó trải qua rất nhiều chuyện. Vậy nên nó biết mình muốn cái gì, biết mình theo đuổi cái gì. Trải qua cực khổ nên nó cũng hiểu rõ 'Ta', nó biết 'Ta' trong lòng nó là dạng gì.”
“Trong số các ngươi, nó là người chăm chỉ nhất, cũng là người khắc chế bản thân nhất.”
“Cho dù cho nó vô số Thanh Ngân thì nó cũng lựa chọn chi tiêu theo thói quen của mình.”
“Nó chỉ coi mình là một tu sĩ bình thường mà không phải đồ đệ của vi sư. Nó có đạo đức hành vi của mình, giống như một vòng tròn tự bọc lấy mình vào trong.”
“Nó có điểm mấu chốt và hình thức hành động của riêng mình, nó chỉ cần tu luyện từng bước một, sau đó bước trên con đường của mình là được.”
“Những gì nên dạy vi sư đều đã dạy, còn lại phải có dựa vào chính nó. Đến lúc đó nó lựa chọn mở rộng vòng tròn hay phá vỡ vòng tròn, hoặc bị vòng tròn trói buộc không thể chạy thoát, tất cả đều phải xem chính bản thân nó.”
Lam đạo nhân tự mình dẫn theo Hứa Thuận đi mấy nghìn dặm đường, những gì có thể dạy ông ta đã dạy cả rồi.
Dù sao tu hành cũng là chuyện của cá nhân.
“Vi sư tương đối chờ mong con đường tu hành tiếp theo của nó, rốt cuộc sẽ đi theo con đường nào đây.”
Lam đạo nhân nói xong chuyện về Tử Tài, bắt đầu nói đến đồ đệ cuối cùng của mình: “Về phần Tử Tô, nó lại khác với ba người các ngươi.”