Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 124. Tương Lai Không Biết Mới Thú Vị Chứ!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đây là tâm đắc Hứa Thuận rút ra sau khi tiếp xúc với luyện khí và tốn rất nhiều Thanh Ngân để mua tài liệu.

Hắn cũng không biết tâm đắc khi luyện khí này là đúng hay sai.

Người bình thường nhìn thế giới, tu sĩ cấp thấp nhìn thế giới, tu sĩ phi thăng nhìn thế giới đều không giống nhau.

Hiện tại cảm thấy đúng cũng không có nghĩa về sau vẫn cảm thấy đúng.

Về phần pháp khí Hứa Thuận luyện chế... chính là bộ ấm trà bằng đất sét vàng đang bày trên bàn hắn.

Một ấm trà và bốn chén trà, có thể hâm nóng trà, hiệu quả có thể so với trà cụ giữ nhiệt mua mấy chục đồng trên mạng trước khi xuyên không.

Đây là Hứa Thuận hao phí vài năm, lãng phí rất nhiều tài liệu và Thanh Ngân mới luyện thành. Nếu không có thẻ của Lam đạo nhân, Hứa Thuận chắc chắn không có khả năng thử luyện khí.

Luyện khí thật sự quá đắt đỏ.

Ngược lại sau khi Lam đạo nhân nhìn thấy bộ trà cụ này còn tán thưởng Hứa Thuận rất có thiên phú luyện khí, có thể nghiên cứu nhiều hơn.

Nghiên cứu cái quần ấy!

Phí dụng hắn bỏ ra để nghiên cứu đủ để mua một trăm bộ trà cụ như vậy!

Cái thứ đồ chơi luyện khí này hắn làm gì có thiên phú, rõ ràng là kiếp trước có chút tích lũy mới giúp hắn dùng một góc độ khác để đối đãi với việc luyện khí thì có.

Sau khi hắn thất bại nhiều lần, bỗng nhiên hắn thay đổi suy nghĩ. Hắn dùng pháp lực điêu khắc phù chú bên trong đồ gốm, chỉ cần đưa pháp lực vào, phù chú sẽ chuyển hóa pháp lực thành nhiệt năng, dùng để đun nóng nước trà.

Giống như hợp kim niken crom dẫn nhiệt trong các thiết bị điện trước khi xuyên không.

Cách làm nhìn như kiểu bàng môn tà đạo này vậy mà cuối cùng lại có thể luyện chế thành công.

Không biết rốt cuộc đây là khoa học hay là không khoa học nữa?

Rốt cuộc là sức mạnh “Ta ngẫm nghĩ”, hay là “Ta không ngẫm nghĩ”?

Nghi hoặc.JPG

Nhưng những vấn đề này cứ chờ sau này tu vi của hắn cao thâm hơn rồi lại nghiên cứu tiếp.

Hiện giờ hắn có chuyện quan trọng hơn cần làm. Hắn cầm Tĩnh Tâm Đan nhét vào một chiếc bình ngọc, sau đó bỏ vào ngọc hoàn thanh đồng.

Còn chuyện trong bình ngọc đã có bao nhiêu Tĩnh Tâm Đan, hắn cũng chưa từng đếm kỹ.

Sau đó hắn dập tắt đan lô, bắt đầu thu dọn đồ đạc, đóng gói một ít vật dụng hàng ngày.

Hắn muốn chuẩn bị xuống núi.

Tu hành làm gì có chuyện thuận buồm xuôi gió?

Hắn tu luyện tới Thông Thần tầng tám với tốc độ chưa từng có, sau đó gặp phải bình cảnh.

Hắn gặp phải vấn đề giống người từng gặp trong miếu Thành Hoàng năm đó.

Pháp lực cuồn cuộn giống như cánh tay dưới sự chỉ huy của “Thần”, có thể tùy ý thi triển các loại pháp thuật, duy chỉ có không thể hình thành “Hổ”. Hắn vẫn còn thiếu điều gì đó.

Bởi vậy Lam đạo nhân đề nghị hắn xuống núi đi dạo một vòng, nhìn một chút.

Tu hành là tu, là hành, cứ ru rú trong phòng cũng không được.

Chờ sau khi hắn thu dọn xong bèn ra sân, Lam đạo nhân đã đợi hắn ở đó.

“Sư tôn, ta thu dọn xong rồi.” Hứa Thuận nói.

Tướng mạo của Lam đạo nhân vẫn không khác gì hai mươi năm trước, vẫn buộc hai búi tóc, vẫn cởi trần, ưỡn cái bụng bự.

Chỉ là trên người có thêm một tia túc sát khí.

“Gần đây Tu Tiên giới không yên ổn, ngươi cẩn thận một chút.” Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận rồi nói.

Tử Tài cũng bắt đầu bước vào Tu Tiên giới, tương lai hắn sẽ lựa chọn thế nào đây?

Hi vọng sẽ không khiến người ta phải thất vọng!

“Ngươi cầm lấy vật này hộ thân đi!” Lam đạo nhân nói xong đưa một thanh tiểu kiếm hắc ngọc qua.

“Đây là cái gì?” Hứa Thuận vuốt tiểu kiếm hắc ngọc chỉ dài nửa ngón tay, hỏi.

“Pháp khí hộ thân, đeo trên cổ để phòng thân. Một khi kích phát sẽ tản ra kiếm quang hộ thân, diệu dụng trong đó đến lúc ấy ngươi sẽ biết.” Lam đạo nhân nói: “Kiếm khí chỉ có thể kích phát một lần, cần sử dụng cẩn thận.”

“Lam Đại có một món pháp bảo tên là Hồ Lô Kiếm Khí, có thể chứa đựng rất nhiều kiếm khí, một khi kích phát thì tựa như mấy chục tu sĩ cùng nhau tấn công, trăm luồng kiếm khí che ngợp đất trời, uy lực kinh người. Đáng tiếc chúng ta vẫn cần dùng món pháp bảo kia nên không thể cho ngươi mượn để hộ thân!” Lam đạo nhân tiếc nuối nói.

Không phải chứ, sao ta cảm giác thứ ngươi nói giống súng thần công với súng Gatling vậy!

Hứa Thuận thầm mỉa trong lòng, chỉ vào tiểu kiếm hắc ngọc, nói: “Thứ đồ chơi kia ta dùng sao được, cái này là được rồi! Sư tôn hiểu ta mà, ta là người thành thật, chưa từng gây chuyện thị phi.”

“Người ở trong giang hồ sao tự mình quyết định được! Ngươi đi đi!” Lam đạo nhân gật đầu, xoay người một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Hôm nay ông ta đặc biệt về dặn dò hai câu.

Ông ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm, Tiên Nhân từ Tiên giới nhập cư trái phép xuống càng ngày càng nhiều, ông ta giết tới mức sắp giết không nổi nữa.

Hứa Thuận xuống núi, ông ta cũng không biết sau khi Hứa Thuận xuống núi sẽ có kết cục thế nào.

Có lẽ Hứa Thuận sẽ đột nhiên chết ở Tu Tiên giới, hai thầy trò bọn họ không còn gặp lại nhau nữa.

Có lẽ chờ Hứa Thuận trở về ông ta đã phi thăng đến Tiên giới.

Có lẽ... mấy năm nữa Hứa Thuận sẽ trở về.

Chuyện tương lai ai mà biết được?

Tương lai không biết mới thú vị chứ!

Hứa Thuận đeo tiểu kiếm hắc ngọc lên cổ, lại thấy Tử Tô ở bên khác của tiểu viện.

Tử Thử đã bế quan mười mấy năm, hiện đang đánh sâu vào Nguyên Thần, trong tiểu viện chỉ còn lại hắn và Tử Tô.

Lúc này Tử Tô đã có tu vi Thông Thần tầng ba, hai mươi năm qua, chênh lệch giữa gã và Hứa Thuận không thu hẹp lại, ngược lại càng kéo dài hơn.

Gã cũng từng hâm mộ, ghen ghét tốc độ tu luyện của Tử Tài, nhưng sau đó chênh lệch lớn hơn, gã lại không còn như vậy nữa.

So với biến thái có gì hay đâu mà so, gã có con đường tu hành của chính gã.

“Sư huynh thuận buồm xuôi gió!” Tử Tô cười nói.

“Sư đệ, sau này chúng ta còn gặp lại!” Hứa Thuận cũng cười nói với gã.

Thế là Tử Tô dõi mắt nhìn theo Hứa Thuận ra khỏi tiểu viện, đi về nơi xa.

Đường núi quanh co, Tử Tô đứng đó hồi lâu, nhìn bóng lưng Hứa Thuận chậm rãi thu nhỏ, cuối cùng khi quay người lại đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.