Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sau khi Hứa Thuận rời đi, tiểu viện trong núi này cũng chỉ còn lại một mình Tử Tô.
Trong thôn làng bình thường, mùa Xuân vừa tới, cây hương thung vừa mới nhú chồi non.
Có một người đi ra từ bức bích họa phai màu trong thôn.
Hắn khoảng hai ba mươi tuổi, mặc đạo y màu tím tro, tướng mạo sáng sủa, đầu cài trâm ngọc, lưng đeo trường kiếm, bên hông treo một chiếc hồ lô vỏ vàng.
Đó chính là Hứa Thuận.
Hai mươi năm trước hắn theo Lam đạo nhân từ nơi này tiến vào Thanh Hoa Phái, giờ hắn lại từ nơi này đi ra.
Hắn đã biết thôn này tên là thôn Thanh Hoa.
Thanh Hoa Phái chính là một mảnh không gian kỳ lạ được Thanh Hoa Kính chiết xạ đến trong bích họa, những người khác trong Tu Tiên giới trừ khi báo trước với Thanh Hoa Phái, nếu không chỉ có thể đến Thanh Hoa Phái từ Phi Vân Nhai.
Trong Thanh Hoa Phái có rất nhiều người không thể trường sinh, vậy nên họ để lại hậu duệ, cầu mong hậu nhân có thể phi thăng thành Tiên.
Hậu duệ của bọn họ đại đa số không có căn cốt, không được Thanh Hoa Phái tán thành nên cũng chỉ có thể ở lại xung quanh bích họa, hình thành một thôn xóm.
Có người ở đây sinh sôi nảy nở, chờ đợi người trong gia tộc sinh ra người có căn cốt, một lần nữa bái nhập Thanh Hoa Phái. Có người thì rời khỏi nơi này, mưu cầu một con đường khác.
Trong thôn cũng có tu sĩ khác, bởi vì nguyên nhân nào đó mà ẩn cư ở đây.
Nhà cửa ở thôn Thanh Hoa chằng chịt, trong đó có không ít người nhìn Hứa Thuận với vẻ tò mò xen lẫn hâm mộ.
Bọn họ biết Hứa Thuận, cũng biết mình vĩnh viễn không có khả năng trở thành người như Hứa Thuận.
Có mấy đứa trẻ tò mò chạy tới, Hứa Thuận gọi bọn chúng lại gần, cho mỗi đứa một viên đường.
Đường này Hứa Thuận dùng để nấu ăn, giống với đường phèn trước khi xuyên không tới đây.
Đứa nhỏ cầm viên đường phèn lớn bằng quả óc chó, liếm thử một cái, cảm thấy rất ngọt, sau đó lập tức mang về chia sẻ cho người trong nhà.
Ra khỏi thôn Thanh Hoa, nhìn ruộng lúa mạch mênh mông, Hứa Thuận cũng không biết mình nên đi đâu.
Suy nghĩ một lát, hắn nhặt một nhánh cây lên rồi tung lên trời.
Nhánh cây rơi xuống, chỉ về phía Đông Nam, vì thế Hứa Thuận bèn đi về phía Đông Nam.
Một ý nghĩa khác của việc không có phương hướng là phương hướng ở khắp mọi nơi.
Hắn đi về phía Đông Nam, nhìn người qua kẻ lại trên đường, người lớn dẫn theo trẻ nhỏ, xe bò chất đầy cỏ khô, còn có đoàn ngựa thồ chở hàng.
Khí tức khói lửa, hương vị hồng trần ập vào mặt.
Trong thoáng chốc, hắn giống như quay lại hai mươi năm trước, như chưa hề bước vào tông môn Thanh Hoa Phái, lúc vẫn còn hành tẩu khắp thiên hạ, đi khắp hồng trần cùng Lam đạo nhân.
Chính là mùi vị hồng trần hơi gay mũi, đó là mùi phân và nước tiểu của trâu ngựa kéo xe chở hàng đi ngang qua để lại.
Hứa Thuận cười cười, nơi này hoàn toàn khác với Thanh Hoa Phái sạch sẽ.
Nơi này là nhân gian.
Đường Nhân gian cứ chậm rãi đi. Hắn cứ đi như vậy khoảng mười mấy ngày, hôm nay, Hứa Thuận đã tới dưới chân một tòa thành nhỏ.
Đây là tòa thành nhỏ đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi đi lung tung hơn mười ngày.
Thành nhỏ này không khác thành trì Hứa Thuận nhìn thấy hơn hai mươi năm trước lắm, duy chỉ có một lá cờ treo trên đầu tường, phía trên có một chữ “Ngu”.
Vừa vào thành, hắn chợt nghe thấy ở góc tường có người truyền âm nói với hắn: “Sao giờ ngươi mới đến!”
“? ?” Hứa Thuận cảm thấy khó hiểu, hắn theo thanh âm nhìn lại thì thấy trong một quán trà nhỏ ở góc tường thành, có một tên béo lấm la lấm lét, cầm quạt giấy không ngừng phe phẩy.
Dường như gã rất nóng, trên trán đã đổ đầy mồ hôi.
Từ trên người gã, Hứa Thuận cảm nhận được một tia yêu khí.
“Ngươi là?” Hứa Thuận cảnh giác hỏi.
Tình huống gì thế này?
Kẻ lừa đảo [1] hả?
[1] : Nguyên văn妖人跳 – yêu nhân nhảy: Ý chỉ kẻ lừa đảo, đóng giả để lôi kéo lừa gạt.
“Là ta! Là ta đây mà! Từ phía Đông tới! Đạo y màu tím, hồ lô màu vàng, ngươi còn giả bộ cái gì nữa!” Người nọ nhìn thấy Hứa Thuận hỏi, sốt ruột nói.
Gã quay đầu nhìn xung quanh, cảm giác mình làm vậy có chút khoa trương, bèn nói: “Vào trong nói chuyện đi!”
Hứa Thuận không khỏi do dự, sau khi đi vào sẽ không có tám trăm đao phủ chờ sẵn đấy chứ?
Tu vi của tên béo này hình như chỉ có Luyện Khí?
Chẳng lẽ là mồi nhử?
Ta vừa đi vào gã sẽ ngã vật ra đất, bắt đầu lừa người?
“Vào đi chứ! Người Hoàng Đan Hội các ngươi lần này phái tới sao lại lần chần như vậy!” Người nọ vẫy vẫy tay với Hứa Thuận, thấy Hứa Thuận vẫn còn do dự bèn nói: “Chúng ta là người làm ăn, chữ tín làm đầu, ngươi sợ cái gì!” Nghe người kia nói vậy, Hứa Thuận ngược lại cầm chặt kiếm trong tay, cười bảo: “Ngươi biết người làm ăn như chúng ta cảnh giác một chút là bình thường.”
Hắn đang thử thăm dò.
“...Hoàng Đan Hội các ngươi lúc nào cũng rụt rè như vậy, không phóng khoáng như Đông Hương Hội chúng ta!” Tên béo thấy Hứa Thuận cầm kiếm cũng không cảm thấy có gì lạ, dù sao cũng lộ ra vẻ như chuyện đương nhiên.
“Theo ta!” Gã để lộ lưng trước mặt Hứa Thuận đang cầm kiếm, lấy việc này thể hiện mình rất phóng khoáng.
Hứa Thuận như có điều suy nghĩ theo gã vào quán trà, lướt qua một cửa gỗ nhỏ, không ngờ phía sau cửa lại có động thiên khác, lại là một tiểu viện.
Trong tiểu viện ngoại trừ tên béo còn có hai người mặc áo đen.
Cũng may tu vi của bọn họ chỉ là Thông Thần tầng một hoặc tầng hai, nếu không Hứa Thuận đã quay đầu rời đi ngay.
Tu vi của tên béo cũng không cao thâm gì, gã đặt mông ngồi xuống bàn gỗ hoa lê trong tiểu viện, nói: “Thất thần làm gì, lấy hàng ra xem thử đi!”
“Loại hàng nào?” Hứa Thuận trầm giọng nói: “Ta có nhiều hàng như vậy, sao biết ngươi muốn cái nào!”
Hắn cảm thấy rất thú vị, muốn xem tên béo này định chơi trò gì.
“Ôi chao, đến giờ vẫn còn thăm dò à, ta thật sự phục ngươi rồi đấy! Chúng ta đã có thành ý như vậy, từ tận Đông Hương tìm tới đây mà các ngươi làm thế được à! Hoàng Đan Hội đúng là lắm trò quá!” Tên béo nhấc tay áo lau mồ hôi trên trán, nói.
“Ngươi nóng lắm à?” Hứa Thuận đặt thanh kiếm trước người, không tiếp lời tên béo mà trầm giọng hỏi.