Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Giọng Tiền Khải đầy vẻ mê hoặc: “Ta và đạo hữu vừa gặp mà như đã quen từ lâu, viên Hoàng Nha Đan này xin tặng cho đạo hữu!”
Nói xong gã đưa tới một viên đan dược màu vàng cam.
Hứa Thuận không nhận.
Hoàng nha là thuật ngữ của thuật ngoại đan, chỉ dấu hiệu trong đỉnh lô bắt đầu sinh ra “sinh cơ”, tượng trưng cho dược tính biến hóa và sinh mệnh lực nảy mầm trong quá trình luyện đan.
Lấy hoàng nha đặt tên cho đan dược, tất nhiên có ngụ ý trợ giúp tu sĩ, khiến tu vi nảy mầm.
Chỉ là... đan dược trong tay Tiền Khải không phải loại đứng đắn gì cho cam.
Gì mà linh cảm không ngừng, gì mà vô ưu vô lự...
“Không biết đan dược này định giá bao nhiêu? Ta mua cũng được.” Hứa Thuận nhìn đan dược rồi nói.
Hắn muốn mua về nghiên cứu một phen, để xem Hoàng Đan Hội định giở trò quỷ gì đây?
Chắc sẽ không thật sự cắn thuốc tu tiên đấy chứ?
“Dù đan dược đắt đỏ nhưng sao có thể so với duyên phận cùng đạo hữu?” Tiền Khải nói: “Ta nói tặng thì chính là tặng.”
“Sau khi ăn một viên liệu có muốn ăn tiếp không?”
“Sau khi ăn một viên liệu có cần mua tiếp từ Hoàng Đan Hội không? Cuối cùng không thể không dựa vào đan dược của Hoàng Đan Hội, thậm chí là bán mình cho Hoàng Đan Hội?” Hứa Thuận vừa nhìn chằm chằm Tiền Khải vừa nói.
Tiền Khải nhìn Hứa Thuận, thở dài một hơi rồi nói: “Đạo hữu quá cảnh giác với Hoàng Đan Hội chúng ta rồi.”
“Đạo hữu, ngươi cũng biết người với người vốn đã khác nhau rồi đấy. Năng lực của một người có hạn, những gì một người có thể làm cũng có giới hạn.”
“Trong mắt phàm nhân, tu sĩ chúng ta không gì không làm được. Nhưng chúng ta biết, rất nhiều chuyện với chúng ta mà nói cũng là một loại khoảng cách rất lớn.”
“Rõ ràng đã thấy được, rõ ràng đã thấy được...” Giọng nói của Tiền Khải mang theo hoài niệm, nói: “Rõ ràng những người khác đều đã đi qua, nhưng ta lại bị ngăn cản.”
“Dựa vào cái gì người khác đều qua được còn ta lại không được?”
“Nhưng... Ta thật sự đã thử, đụng tới đầu rơi máu chảy, vẫn như cũ khó lòng đi qua.” Tiền Khải nói với vẻ dạt dào tình cảm: “Ta thậm chí cho là cả đời cũng không đến được Trúc Cơ.”
“Cho đến khi ta có duyên gặp Diêm Đan chủ! Ông ấy cho ta một viên Hoàng Nha Đan, giúp ta phá tan khoảng cách của bản thân, tu vi đột nhiên tăng mạnh.”
“Đạo hữu, ngươi chắc chắn không thể lĩnh hội loại cảm giác này. Giống như nước đột nhiên bắn ra từ một chiếc bình bạc, khoảng cách nhiều năm ngăn trở đã bị ta nhẹ nhàng bước qua!”
“Diêm Đan chủ nói với ta, ông trời đối với mỗi người đều không công bằng, có người căn cốt kỳ giai, tốc độ tu hành rất nhanh. Có người đạo tâm kiên định, căn cốt bình thường, nhưng tu hành cũng không chậm.”
“Mà phần nhiều là kẻ giống như ta, nhìn lên chẳng bằng ai nhìn xuống lại chẳng ai bằng mình. So với phàm nhân thì mạnh hơn nhưng so với tu sĩ khác lại vẫn kém.”
“Còn kém rất xa, thậm chí chênh lệch còn lớn hơn cả giữa người và chó!” Giọng điệu của Tiền Khải cực kỳ mê hoặc, gã nói: “Tu sĩ như chúng ta thiên tư không đủ, phải dựa vào đan dược hỗ trợ.”
“Ông trời không cho chúng ta công bằng, chúng ta phải cắn đan để đòi lại!”
“Không cắn đan làm sao đánh vỡ bình cảnh, nâng cao tu vi?”
“Không cắn đan làm sao bù lại chênh lệch trời sinh, xuất thân sau này?”
“Không cắn đan làm sao tu luyện tới Đại Thừa, phi thăng thành Tiên?”
“Không cắn đan thì phải làm sao? Không cắn đan thì ở đâu ra công bằng?”
“Để mỗi một tu sĩ đều thông qua việc cắn đan mà phi thăng thành Tiên chính là ước nguyện của Hoàng Đan Hội chúng ta!”
“Ta thấy mình và đạo hữu có duyên nên mới lấy ra một viên định chia sẻ cùng đạo hữu. Đạo hữu không thấy lòng tốt của ta thì thôi vậy.” Nói xong gã định cất Hoàng Nha Đan vào trong bình thuốc.
Gã đang cố gắng kiềm chế, chờ Hứa Thuận mắc câu.
Mấy lời này và cách diễn đạt này chính là màn diễn được thiết kế hết sức cẩn thận, có lực sát thương không gì sánh kịp đối với tán tu lưu lạc khắp chân trời góc bể, đối với tu sĩ đau khổ mắc kẹt tại bình cảnh.
Rất nhiều tán tu nghe xong đều lệ nóng doanh tròng, cúi đầu bái lạy, trở thành thành viên của Hoàng Đan Hội!
Hứa Thuận nghe Tiền Khải miệng đầy lời vớ vẩn, trong lòng không hiểu sao lại trào dâng sát ý.
Cái tên ngu xuẩn này coi người khác là kẻ ngu à?
Gì mà cắn thuốc tu tiên, Hoàng Nha Đan này nghe qua là thấy mẹ nó không đứng đắn rồi, nếu có thể cắn thuốc phi thăng thì Hội Chủ của bọn chúng cũng không chỉ mới có Kim Đan kỳ!
“Khoan đã!” Hứa Thuận kiềm chế sát ý trong lòng, thấy Tiền Khải muốn thu đan dược lại, mở miệng ngăn cản.
Hiện giờ hắn càng có hứng thú với Hoàng Nha Đan.
Hắn muốn xem thử rốt cuộc dược tính của Hoàng Nha Đan là gì.
Sao Tu Tiên giới lại có thứ như Hoàng Nha Đan này?
“Nghe đạo hữu nói lời này mới biết được ước nguyện của quý hội, mới biết được đạo hữu khổ tâm thế nào!” Hứa Thuận nói: “Viên đan dược này trân quý như thế, hơn nữa còn là một phen tâm ý của đạo hữu, sao ta có thể từ chối được?”
Tiền Khải lúc này lại ra vẻ, thu Hoàng Nha Đan lại, nói: “Đạo hữu, duyên của ngươi đã lỡ.”
“Grào” một tiếng, Hứa Thuận phảng phất như nghe được tiếng hổ gầm bên tai.
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Duyên bao nhiêu tiền?”
“Duyên sao có thể tính tiền được chứ?” Tiền Khải khẽ cười một tiếng: “Có điều nếu đạo hữu thật sự muốn có thì ta sẽ cho đạo hữu một cái giá hữu nghị, một trăm lượng Huyền Ngân một viên.”
Huyền Ngân là tiền lưu thông được tu sĩ khu vực này sử dụng, chính là loại tiền mà Thái Huyền Tông phát hành.
Một lượng Huyền Ngân ước chừng bằng tám tiền Thanh Ngân. Một trăm lượng Huyền Ngân chính là tám mươi lượng Thanh Ngân, mà ở Thanh Hoa Phái, một tháng Hứa Thuận cũng chỉ được phát một trăm lượng Thanh Ngân.
“Đắt vậy à?” Hứa Thuận nói: “Không thể rẻ hơn chút sao?”
Tiền Khải thấy bộ dạng ngơ ngác của Hứa Thuận, cảm giác được mình đã nắm được thóp hắn, bèn nói: “Bình thường một viên Hoàng Nha Đan của bản hội cần một trăm hai mươi lượng Huyền Ngân đấy.”
“Đạo hữu, ta thấy có duyên với ngươi nên mới cho ngươi một cái giá hữu nghị, nếu vậy ngươi cũng chê đắt thì không còn cách nào!” Tiền Khải cười nói.