Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Chuyện một con chồn lông vàng đi xin được phong hào chẳng qua chỉ là một phong cảnh nho nhỏ ven đường.
Mấy ngày nay Hứa Thuận vẫn rất cẩn thận, hắn đã biết sức ảnh hưởng của Hoàng Đan Hội ở khu vực này.
Giết người của Hoàng Đan Hội, chắc chắn Hoàng Đan Hội sẽ không bỏ qua.
Kết quả bảy - tám ngày liên tiếp hắn cẩn thận từng li từng tí, nhưng không thấy một người nào của Hoàng Đan Hội xuất hiện, chuyện này làm hắn vô cùng nghi hoặc.
Chẳng lẽ Hoàng Đan Hội là một tổ chức thiện lương thích giúp mọi người làm niềm vui?
Chỉ nghĩ thôi cũng biết đây là suy đoán vô căn cứ, không có khả năng xảy ra rồi!
Hôm nay, Hứa Thuận đi tới bên ngoài một trấn nhỏ thì thấy một đạo nhân mặc đạo y màu tím tro của Hoàng Đan Hội ngồi ngay ngắn bên ngoài trấn nhỏ, nhìn kỹ người qua đường.
Gã trông rất trẻ, ước chừng hơn hai mươi tuổi, nhưng tu vi của gã lại khiến Hứa Thuận cảm thấy hơi áp lực.
Thông Thần tầng chín hoặc là Long Hổ kỳ?
Hứa Thuận thận trọng nhìn chằm chằm người kia, chuẩn bị cho một trận ác chiến, chỉ thấy người kia nhìn Hứa Thuận, sau đó nhìn sang bức họa bên cạnh, nói: “Vị đạo hữu này chớ khẩn trương, Hoàng Đan Hội đang tìm người! Đạo hữu không phải người nọ, xin cứ thoải mái.”
“?”
Hứa Thuận không hiểu lắm, chẳng lẽ người của Hoàng Đan Hội không phải đến tìm hắn để gây sự à?
“Không biết quý hội muốn tìm ai?” Hứa Thuận giữ khoảng cách nhất định với người kia, cẩn thận hỏi.
Đạo nhân kia thấy Hứa Thuận rất lễ phép, tu vi lại không tầm thường, bèn nói: “Kẻ hèn này là Tiền Khải của Hoàng Đan Hội! Được Hội Chủ cất nhắc, để kẻ hèn phụ trách khu vực này.”
“Nửa tháng trước, có người không chỉ giả mạo Hoàng Đan Hội bán đan giả, còn giết một đạo hữu của chúng ta, thật sự rất đáng giận!”
Hứa Thuận mặt không đổi sắc, hỏi: “Người ngươi nói là ai?”
Tiền Khải cầm bức tranh cuộn bên cạnh lên, chỉ vào người trên bức họa, nói: “Người nọ mặc đạo y màu tím tro, cùng loại với phục sức của Hoàng Đan Hội chúng ta.”
Hứa Thuận nhìn y phục của mình, vẫn là bộ đạo y màu tím tro kia.
“Trên eo người kia có một chiếc hồ lô vỏ vàng, giống Hoàng Đan Hội chúng ta!” Tiền Khải lại nói tiếp.
Hứa Thuận nhìn chiếc hồ lô vỏ vàng bên hông mình, quả thật rất giống.
“Người kia đeo một thanh kiếm sau lưng, Hoàng Đan Hội chúng ta không có.” Tiền Khải nói thêm.
Hứa Thuận sờ thanh kiếm trên lưng mình, nói: “Người ngươi nói có phải là ta không?”
“Không, không phải đạo hữu ngươi!” Tiền Khải xoay bức tranh lại để Hứa Thuận có thể thấy.
Không biết là ai vẽ bức tranh này, người trong tranh là một tên mập.
Tên mập mày dữ tợn, dáng vẻ hung ác, bụng to eo tròn, thân mặc đạo y màu tím tro, lưng đeo hồ lô, tay cầm trường kiếm múa may.
Hứa Thuận nhìn mà ngơ ra.
Đây là ai?
“Nhìn nét mặt đạo hữu là biết đạo hữu chưa từng gặp qua người này rồi!” Tiền Khải nhìn vẻ ngơ ngẩn của Hứa Thuận, nói: “Đây chính là kẻ độc ác ngày đó hành hung, hiện giờ là cừu địch của Hoàng Đan Hội chúng ta!”
“Ta... Ngươi... A...” Hứa Thuận cũng không biết nên nói gì.
Đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ người không phải do ta giết sao?
“Liệu có khả năng các ngươi nhầm lẫn gì không?” Hứa Thuận cân nhắc một chút rồi nói.
“Không có khả năng!” Tiền Khải khoát tay nói: “Tuyệt đối không có khả năng! Đây chính là họa sĩ trong hội dựa vào miêu tả của người chứng kiến để vẽ ra.”
Người chứng kiến?
Chính là tên béo ngày đó và hai tên tay sai của gã sao?
Dựa vào miêu tả của gã để vẽ ra?
Độ chính xác thế này cũng quá trừu tượng rồi?
Chẳng lẽ ta trong mắt gã chính là hình tượng này.
Hứa Thuận có thể nói gì nữa? Hắn chỉ có thể nói: “Thì ra là thế, chỉ là không biết sao việc này đã qua nửa tháng mà hiện giờ các ngươi mới đi tìm người nọ?”
“Có phải hơi muộn rồi không?”
Tiền Khải và Hứa Thuận hàn huyên vài câu, cảm thấy Hứa Thuận cũng thuận mắt nên nói: “Mấy hôm trước Hội Chủ đến chỗ chúng ta, ai để ý việc này được!”
So với việc nịnh nọt Hội Chủ thì chuyện truy tra hung nhân này đã biến thành thứ yếu. Thu hoạch từ hai việc hoàn toàn không giống nhau.
Hứa Thuận tới gần Tiền Khải, khoảng cách giữa hai người còn khoảng gần một người, Hứa Thuận mới nói: “Không biết lần này là vị Hội Chủ nào tới? Nghe nói quý hội sẽ có hai vị Hội Chủ phải không?”
“Tất nhiên là Mã Hội chủ rồi!” Tiền Khải nói: “Tuy Hoàng Đan Hội chúng ta có hai vị Hội Chủ, nhưng Văn Hội chủ hầu như đều ở tổng bộ phụ trách luyện đan. Kẻ hèn này đã từng may mắn gặp qua Văn Hội chủ, được Văn Hội chủ chỉ điểm luyện đan, để cho kẻ hèn này hiểu ra nhiều điều.”
“Mà Mã Hội chủ lại phụ trách sự vụ lớn nhỏ trong hội.”
Hứa Thuận lại hỏi: “Vậy giữa Mã Hội chủ và Văn Hội chủ thì ai lớn hơn?”
“Tất nhiên là Mã Hội chủ rồi!” Tiền Khải nói.
“Không biết Mã Hội chủ có tu vi thế nào? Chắc là tu vi thông thiên rồi, nhất định là một vị Chân Nhân nhỉ!” Hứa Thuận giả vờ nịnh nọt.
Chân Nhân chính là tu sĩ từ cảnh giới Nguyên Thần trở lên.
Tiền Khải thở dài một hơi nói: “Chân Nhân tu sĩ hưởng thụ ngàn năm, khiến người khác hâm mộ tới nhường nào cơ chứ? Nghe nói tu vi của Mã Hội chủ lão nhân gia chính là Kim Đan.”
“Dù vậy cũng có thọ nguyên năm trăm năm, khiến người ta cực kỳ hâm mộ!”
“Con đường tu hành thật khó đi đúng không? Bởi vậy...” Tiền Khải chuyển chủ đề, đột nhiên hỏi: “Đạo hữu, muốn mua đan không?”
Vừa rồi gã hàn huyên với Hứa Thuận nhiều như vậy, chính vì để hỏi ra câu này.
Đằng nào cũng rảnh rỗi, chỉ bằng mở rộng thêm đan hữu.
“Đan gì?” Hứa Thuận hỏi: “Thần Tiên Đan?”
“Thần Tiên Đan tuy có thể khiến tư duy bay bổng lên mây, giúp người ta có được đại trí tuệ, nhưng Thần Tiên Đan đều là cho người bình thường ăn!”
“Tu sĩ như chúng ta sao có thể ăn loại đan dược này chứ?” Tiền Khải nói.
“Vậy ăn...” Hứa Thuận truy hỏi.
“Hoàng Nha Đan!” Tiền Khải lấy ra một bình thuốc màu vàng từ trong ngực, đổ ra một viên đan dược ố vàng, nhìn như trân châu vàng.
“Ăn nó sẽ có linh cảm không ngừng, tư duy nhanh nhẹn, một số vấn đề không hiểu được cũng sẽ hiểu thấu đáo!”
“Ăn nó sẽ vô ưu vô lự, lâng lâng như thần tiên, một ít phiền não sẽ không còn tồn tại.”
“Ăn nó, ta và Thần sẽ hợp nhất, Thần và ý hợp lại, tu hành càng thêm thuận lợi!”