Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 138. Dù Sao Nói Bức Cũng Không Mất Tiền!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hứa Thuận tính toán vị trí của ba người, giơ tay vung ba nắm Hỏa Đan, ném về phía ba người.

Hỏa Đan va chạm với nhau trên không trung, sau đó chính là tiếng nổ “Ầm ầm”.

Trong ba người, có hai người nghe được tiếng gió quen thuộc, đại não chưa kịp phản ứng thân thể đã theo bản năng lăn lộn trên mặt đất, tránh thoát Hỏa Đan tập kích.

Một người khác thì do tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm, chỉ kịp hét thảm một tiếng đã bị Hỏa Đan nổ thành mấy mảnh.

Trong Hoàng Đan Hội, đan pháp quan trọng nhất là tu vi sao?

Là thân pháp!

“Là ai?” Một thành viên Hoàng Đan Hội mặt chữ điền nhanh nhẹn lăn từ mặt đất dậy, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Hứa Thuận đeo mặt nạ cổ quái.

“Ngươi là vị đạo huynh nào trong hội? Chúng ta phụng mệnh làm việc!” Người mặt chữ điền nói.

Một người khác của Hoàng Đan Hội cũng bò dậy từ dưới đất, hình thành góc vuông với người mặt chữ điền.

Phía sau bọn chúng là người bị chúng vây công, trước mặt là Hứa Thuận.

Hứa Thuận cảm thụ pháp lực trong cơ thể đang tăng trưởng, nói: “Ta phụng lệnh Diêm Đan chủ, mấy người này sẽ do ta bảo vệ!”

Diêm Đan chủ là ai?

Hắn cũng không biết, hắn chỉ nghe người nào đó nhắc một câu.

Dùng kiếm giết người sẽ tăng trưởng pháp lực, Hỏa Đan giết người cũng có thể khiến pháp lực tăng trưởng, chứng tỏ pháp lực tăng trưởng cũng không phải vì hắn là kiếm tu.

“Diêm Đan chủ?” Người có khuôn mặt chữ điền sững ra.

Tứ đại Đan Chủ của Hoàng Đan Hội là Diêm, Vương, Tưởng, Trần. Tứ đại Đan Chủ mỗi người quản lý công vụ riêng của mình, Diêm Đan chủ yếu phụ trách nhân sự trong Hoàng Đan Hội, quyền cao chức trọng.

Nhưng mấy người bọn họ lại nghe lệnh Tưởng Đan chủ.

Quốc có quốc pháp, bang có bang quy, không có quy củ không lớn mạnh được. Tưởng Đan chủ là nhân vật hung ác phụ trách hội quy, duy trì uy nghiêm của của Hoàng Đan Hội.

Nghe Hứa Thuận nói hắn phụng lệnh của Diêm Đan chủ, người mặt chữ điền quả thật không hiểu ra sao.

Lại thêm Hứa Thuận đánh lén bọn họ, nói nhăng nói cuội.

Có điều kỳ lạ!

Gã trao đổi ánh mắt với người mặt tròn, sau đó hai người đồng thời vung Hỏa Đan về phía Hứa Thuận, phong tỏa đường lui trước sau của Hứa Thuận.

Người mặt tròn còn rất tâm cơ, vung một đống Hỏa Đan về phía mấy người cầm cờ vàng đang muốn chạy trốn.

Lão đầu cầm cờ vàng thấy người của Hoàng Đan Hội hình như đang nội chiến, định nhân cơ hội chạy trốn nhưng lại bị phát hiện. Ông ta chỉ đành bất đắc dĩ tiếp tục múa may cờ vàng, dùng quang mang màu vàng nhạt bảo vệ mấy người bọn họ.

Đối mặt với hai luồng Hỏa Đan, Hứa Thuận cũng vung Hỏa Đan ra. Đến đi!

Ai sợ ai chứ!

Vì vậy ba người chính là ngươi vung một phen Hỏa Đan, ta cũng vung một phen Hỏa Đan. Ngươi lăn lộn tránh né, ta cũng lăn lộn tránh né.

Chẳng hề có chút phong độ chiến đấu của tu sĩ, chỉ xem thân pháp của ai linh hoạt hơn.

Tu sĩ chiến đấu chính là giản dị tự nhiên lại buồn tẻ như vậy.

Hỏa Đan “Ầm ầm” nổ, khiến bụi đất bay đầy trời, phối hợp với khói đen khi Hỏa Đan phát nổ, khiến Hứa Thuận trong một thoáng cảm thấy mình giống như ở giữa khói lửa chiến trường kiếp trước thấy trên TV.

Ba người vốn dĩ cách nhau mấy chục mét, lăn lăn một hồi đã cách nhau một trăm mét, cứ lăn tiếp thì sẽ cách tới mấy trăm mét.

Không có cách nào, đối phương có quá nhiều Hỏa Đan, hỏa lực cũng quá mạnh.

Khoảng cách mấy trăm mét giữa hai bên bị nổ ra đầy những miệng hố gồ ghề.

“Vương đạo huynh, chẳng lẽ đối phương thật sự là thủ hạ của Diêm Đan chủ? Chẳng lẽ chúng ta có hiểu lầm gì sao?” Trương Tự Tại mặt chữ điền bị Hứa Thuận nổ tới bắn đầy bùn đất lên mặt, quay sang nói với Vương Đại Bảo mặt tròn.

Vương Đại Bảo nói: “Hỏa Đan trong tay hắn thuần khiết như thế, số lượng lại nhiều như thế, chắc chắn là đạo hữu trong hội rồi.”

“Chỉ là ngươi cũng biết đan hội chúng ta phức tạp thế nào...”

Trương Tự Tại gật đầu, trong đan hội núi cao san sát, không có chỗ dựa vững chắc, chưa biết chừng ngày nào đó luyện đan sẽ chết dưới Hỏa Đan.

Như bọn họ chuyện bị người đánh lén, bị người nổ chết cũng đã tập mãi thành quen.

Hoàng Đan Hội có quá nhiều người mà vị trí thì quá ít!

Vậy mà vẫn có rất nhiều người chen chúc muốn chui vào.

Hoàng Nha Đan, Thần Tiên Đan, cái nào không phải tiền?

“Đạo hữu!” Vương Đại Bảo mặt tròn lớn tiếng hô: “Ngươi thật sự là người của Diêm Đan chủ ư? Sao Diêm Đan chủ lại nhúng tay vào việc chúng ta thanh lý phản đồ?”

“Phản đồ? Ngươi nói phản đồ thì là phản đồ à?” Hứa Thuận miệng vừa bịa chuyện, vừa tới gần đối phương.

Hỏa Đan vẫn không thuận tiện bằng kiếm.

Trương Tự Tại thấp giọng nói: “Chẳng lẽ Diêm Đan chủ muốn dùng danh nghĩa nhân sự nhúng tay vào phần của Tưởng Đan chủ?”

“Không phải không có khả năng này. Tay của Diêm Đan chủ cũng dài quá rồi!” Vương Đại Bảo gật đầu, nói: “Việc này cần phải bẩm báo lên Tưởng Đan chủ.”

Hai người bọn họ tuy nói chuyện nhưng Hỏa Đan trong tay vẫn không ngừng ném ra như trước, có điều số lượng ít hơn nhiều, Vương Đại Bảo lại hô tiếp: “Đạo hữu, là hiểu lầm thôi! Nếu là Diêm Đan chủ muốn bảo vệ những người kia thì chúng ta sẽ nể mặt đạo hữu một lần!”

“Mấy người kia chạy cả rồi, đạo hữu mau đuổi theo đi! Đừng để bọn họ chạy mất.”

Vừa rồi ba người bọn họ vung đan hăng say quá, lăn lộn chuyên tâm quá, sao còn để ý tới mấy người kia được?

Thế nen ông lão kia đã cõng đứa nhỏ tám chín tuổi, dẫn theo hai thiếu niên, nhanh chóng chạy tới cách đó mấy dặm.

Hứa Thuận tiện tay ném mấy viên Hỏa Đan ra phía sau bọn chúng, ép hai người bọn chúng phải đi lên phía trước, nói: “Giờ các ngươi mới biết là hiểu lầm! Muộn rồi!”

“Những kẻ nhìn thấy Diêm vệ chúng ta đều phải chết!” Hứa Thuận hung tợn nói.

Dù sao nói bừa cũng không mất tiền!

Diêm Đan chủ làm gì hắn cũng không biết.