Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Diêm vệ? Diêm Đan chủ muốn làm gì?” Vương Đại Bảo kinh hãi, nghe lời Hứa Thuận nói, gã thấp giọng nói với Trương Tự Tại.
“Nghe nói mấy năm nay Diêm Đan chủ tu hành rất nhanh, sắp đạt tới Kim Đan kỳ ông, ông ta muốn mưu cầu vị trí Hội Chủ!” Trương Tự Tại có chút tin tức riêng: “Hội Chủ đã có hai vị, vì sao không thể có vị thứ ba?”
“Hay cho tâm cơ của Diêm Đan chủ!” Vương Đại Bảo có cảm giác như mưa gió sắp ập đến.
Gã vừa ngẩng đầu đã thấy Hứa Thuận đi tới trước mặt bọn chúng với đôi mắt mang đầy sát ý. Vương Đại Bảo vội vàng nói: “Đạo hữu, đều là hiểu lầm thôi! Chớ chọc chúng ta nóng nảy, chọc tới thì chúng ta đều phải chết đấy!”
Gã vạch y phục trước ngực ra, bên trong là vô số Hỏa Đan.
Cùng lắm thì gã kích nổ Hỏa Đan, ở khoảng cách này không một ai có thể chạy được, mọi người cùng nhau đồng quy vu tận!
Đáng tiếc gã chỉ là một tên đan tu, đánh giá sai kiếm tu, cũng quá coi thường kiếm khí của kiếm tu!
Trong các loại thủ đoạn sát phạt, kiếm tu xưng đệ nhất.
Bởi vì kiếm tu giết người quá nhanh!
“Keng” một tiếng, thanh Li Thủ Kiếm giấu trong y phục được Hứa Thuận rút ra, sau đó một tia kiếm quang màu lam xẹt qua cổ Vương Đại Bảo.
Kiếm quang nhanh đến mức khiến Vương Đại Bảo phải kinh ngạc.
Gã thật sự không ngờ đạo hữu Hoàng Đan Hội trước mắt lại là một vị kiếm tu?
Nhưng... ngươi cũng không sống nổi đâu!
Hứa Thuận nhìn thấy đầu lâu Vương Đại Bảo bị chém bay, Hỏa Đan trên người lại toát ra hồng quang, trong lòng thầm mắng một tiếng, lập tức bấm thủ quyết, lăn lộn trên mặt đất.
“Sương!”
Một tiếng “Đoàng!” thật lớn vang lên!
Gió lạnh của Ngưng Sương Thuật giữa tiếng nổ lớn này chỉ còn bé nhỏ không đáng kể.
Ông lão đang chạy trối chết đằng xa cũng cảm thấy mặt đất dưới chân chấn động.
“Tam gia, pháo hoa bên kia nhìn đẹp quá!” Đứa bé bảy tám tuổi được ông ta cõng trên lưng chỉ vào đám mây hình nấm bay lên phía xa sau vụ nổ mạnh, nói.
“Hoàng cẩu chó cắn chó mới cho mấy người chúng ta có cơ hội chạy trốn.” Ông lão nhìn đám mây hình nấm, cười lạnh một tiếng, nói: “Đi mau! Đi mau!”
Một nam một nữ phía sau ông ta cắn răng, theo ông lão chạy về phía Tây.
Tại hiện trường Vương Đại Bảo tự bạo, không biết có bao nhiêu viên Hỏa Đan nổ tung, phá tan Tị Trần Thuật trên người Hứa Thuận, khiến Hứa Thuận bị nổ tới mặt xám mày tro.
Nhiệt độ của vụ nổ mạnh làm da Hứa Thuận cháy đen, có những vết bỏng rất nhỏ.
May mà hắn lăn nhanh, nếu không cũng không phải chỉ có bỏng thôi.
Y phục trên người hắn cũng trở nên rách nát, ngực cũng vô cùng đau đớn, dường như ngũ tạng lục phủ đã bị thương.
“Mẹ nó...” Hứa Thuận nhìn cái hố to cách đó không xa, trong lòng không nhịn được mắng: “Đồ điên.”
Chỉ cần mình chết thì Hỏa Đan sẽ nổ tung, đây không phải phát rồ thì là gì?
Ai có thể ngờ, hắn lần đầu tiên bị thương ở Tu Tiên giới lại không phải vì phi kiếm, cũng không phải vì pháp khí, mà là vì địch nhân tự bạo.
Đậu mẹ nó!!
Còn một người khác của Hoàng Đan Hội, Hứa Thuận không thấy bóng dáng gã đâu, không biết bị nổ chết hay chạy mất rồi.
Có thể chạy trốn trong tình cảnh này cũng mẹ nó là một nhân tài đấy!
Hắn đi hai bước, cảm thấy toàn thân đau đớn, biết không thể miễn cưỡng được.
Vì vậy lấy hai bình đan dược từ nhẫn thanh đồng ra, đổ ra hai viên đan rồi nuốt xuống, sau đó đả tọa tại chỗ.
Hai viên đan dược là đan chữa thương của Thanh Hoa Phái, dưới tác dụng của pháp lực, chậm rãi chữa trị thân thể Hứa Thuận.
Khoảng nửa canh giờ sau, Hứa Thuận phun ra một ngụm trọc khí.
Thương thế của hắn đã khá hơn nửa.
Người được hắn cứu không biết đã chạy đi nơi nào. Vốn hắn cứu người cũng không cần người ta báo đáp, có thể chạy thoát là tốt nhất.
Y phục trên người đã rách tung toé, hắn lại đổi một bộ đạo y khác. Cũng vẫn là màu tím tro, hình thức vẫn như cũ.
Không có cách nào khác, đạo y được chiết khấu thật sự rất hời. Lúc ấy Hứa Thuận đã không nhịn được mà mua liền mấy bộ!
Sau khi thay y phục, hắn phân rõ phương hướng, đi về phía Tây Bắc.
Vừa rồi giết người khiến pháp lực của hắn lại tăng trưởng, “ấu hổ” trong lòng đã chậm rãi lớn lên, sắp trưởng thành “mãnh hổ” rồi!
Đợi đến khi “ấu hổ” lớn lên thành “mãnh hổ”, ấy chính là Long Hổ kỳ!
Mà chênh lệch này chỉ còn kém một người.
Chỉ cần giết thêm một người nữa!
“Haizz, tu vi tăng quá nhanh cũng là một loại phiền não!”
Hắn rung đùi đắc ý, lên đường nhân lúc trăng sáng.
Chờ Hứa Thuận đi rồi, nửa ngày sau, ở chỗ hố to hình thành sau vụ nổ lại có mấy người của Hoàng Đan Hội tìm tới, một trong số đó chính là Trương Tự Tại mặt chữ điền.
Toàn thân gã quấn mấy vòng dây vải màu trắng, còn có người bên cạnh nâng đỡ, có vẻ như bị thương rất nặng.
Sau khi Vương Đại Bảo tự bạo, gã bộc phát ra tiềm năng cực lớn, lại ăn một viên Hồng Đan đan hội luyện chế ra có tên Nhiễm Huyết Đan, thiêu đốt tinh huyết, nhờ thế mới giữ được một mạng. Vốn dĩ ba người bọn chúng truy sát người nhà của kẻ phản bội, cuối cùng truy sát không thành công mà ngược lại còn bị người giết ngược. Đối với Hoàng Đan Hội mà nói, bọn chúng chính là những kẻ vô năng.
Có vô số người nhắm trúng vị trí của ba người bọn chúng, chuẩn bị thay vào đó.
Nhưng... Trương Tự Tại lại mang về một tin tức quan trọng.
Diêm Đan Chủ Diêm Tử Kiếm thành lập đội thân vệ riêng, tên là Diêm vệ! Nếu không nhờ Vương Đại Bảo tự bạo, rất có thể chính gã cũng khó thoát khỏi cái chết!
Diêm Tử Kiếm là một trong tứ đại Đan Chủ của Hoàng Đan Hội, chủ yếu phụ trách cơ cấu tổ chức và điều động nhân sự trong Hoàng Đan Hội.
Trước khi ông ta gia nhập, Hoàng Đan Hội vẫn là năm bè bảy mảng, tổ chức không đủ chặt chẽ, cách làm việc rất hỗn loạn, chẳng khác nào một gánh hát rong.
Từ khi Diêm Tử Kiếm gia nhập, Hoàng Đan Hội mới hình thành bố cục mười tám chủ quản, chín đại Dược Sư, tứ đại Đan Chủ và hai vị Hội Chủ.
Mỗi vị Đan Chủ, mỗi vị Dược Sư, mỗi một chủ quản đều có chức trách của riêng mình.
Thành viên tuy nhiều nhưng không có người nào rảnh rỗi, từ đó về sau Hoàng Đan Hội gọn gàng ngăn nắp, mỗi người quản lý chức vụ của mình, khiến Hoàng Đan Hội phát triển mạnh mẽ. Có thể nói, không có Diêm Tử Kiếm thì sẽ không có Hoàng Đan Hội như ngày hôm nay.