Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 140. Trong Thiên Hạ Nào Có Nhiều Trùng Hợp Như Vậy?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hơn nữa Diêm Tử Kiếm làm việc rất ổn định, giỏi về lung lạc lòng người, trong toàn bộ Hoàng Đan Hội, không một ai nói xấu Diêm Đan chủ hết.

Người như vậy muốn mưu cầu vị trí Hội Chủ thứ ba, ai tán thành? Ai lại phản đối?

“Ngươi nói, hắn dùng kiếm?” Dược Sư Trương Ô Quy nhìn hố to sau vụ nổ mạnh, hỏi.

Trương Tự Tại gật đầu đáp: “Ta tận mắt nhìn thấy hắn chém ra kiếm khí, lập tức chém bay đầu Vương đạo hữu.”

“Kiếm khí có màu gì?” Trương Ô Quy lại hỏi.

“Màu lam.”

Trương Ô Quy lẩm bẩm: “Có thể trùng hợp tới vậy sao?”

Gã lại cẩn thận quan sát hiện trường, nhìn đầy rẫy hố nhỏ, nhìn dấu vết mấy người lăn lộn tạo thành trên mặt đất.

Cuối cùng gã đoán được, Hứa Thuận đi về hướng Tây Bắc.

Hướng Tây Bắc là hướng đi thành Vô Ưu, nơi đó là tổng bộ của Vô Ưu Hội.

Thật sự trùng hợp tới vậy sao?

“Các ngươi về trước đi! Ta đi gặp Đan Chủ!” Gã nói với mấy tên thuộc hạ.

“Vâng!” Mấy người đồng thanh đáp rồi rời đi, mà gã cũng ném ra một chiếc phi chu, bay về hướng Tây Bắc.

Gã là tu sĩ Long Hổ kỳ, tất nhiên sẽ có một chiếc phi chu.

Chỉ là bề ngoài phi chu này nhìn đen thùi, chỉ có chỗ cho một người ngồi, bay lên cũng chỉ cao tới năm sáu chục mét, nhìn không được cao cấp lắm.

Dù trông không được cao cấp lắm nhưng vẫn khiến những người khác trong Hoàng Đan Hội cực kỳ hâm mộ.

...

Phi chu bay từ sáng đến tối, đi tới một tòa thành lớn. Khắp nơi trong thành đều là mùi hương của đan được, đây chính là thành Vô Ưu.

Trương Ô Quy điều khiển phi chu trực tiếp đi vào trong thành, đi tới một nơi canh phòng nghiêm ngặt, lúc này gã mới cất phi chu đi, sau đó bước vào trong.

Người của Hoàng Đan Hội trên đường thi nhau hành lễ với gã, gã thì gật đầu đáp lại.

Đi thẳng tới một hoa viên rộn tiếng chim hót hoa nở, ở đây gã mới tìm được người mình muốn gặp mặt.

“Đệ bái kiến Tưởng Đan chủ!” Gã nhìn thấy trong hoa viên có một tu sĩ đầu trọc lóc đang luyện đan, bèn hành lễ rồi thưa.

Người này chính là một trong tứ đại Đan Chủ của Hoàng Đan Hội, Tưởng Vô Quả.

“Là Trương lão đệ đấy à!” Tưởng Vô Quả nhìn thấy Trương Ô Quy, gật đầu nói: “Lò đan này của ta sắp xong rồi, xin Trương lão đệ chờ một lát.”

“Không dám, đệ xin chờ ở đây.” Trương Ô Quy đáp.

Gã biết Tưởng Vô Quả thích nhất là xưng huynh gọi đệ, dù chỉ là huynh đệ trên đầu môi.    

Sau khoảng một canh giờ, đan dược trong lò mới chậm rãi cạn nước, cuối cùng đan khí phun ra, đan hương tỏa ra bốn phía, chính là một lò Hoàng Nha Đan.

“Thủ pháp luyện đan của Tưởng Đan chủ càng ngày càng tinh tiến, khiến đệ thật sự bội phục.” Trương Ô Quy nhìn thấy đan lô phun ra hơn mười viên Hoàng Nha Đan màu vàng cam, bèn cất giọng nịnh nọt.

Người trong Hoàng Đan Hội đều biết luyện đan, kỹ thuật luyện đan cao tất nhiên sẽ được người khác coi trọng.

Tưởng Vô Quả là một trong tứ đại Đan Chủ, thủ pháp luyện đan tất nhiên không tầm thường.

“Haizz ~ Đan Chủ gì chứ? Trương lão đệ, ở đây không có người khác, cứ xưng huynh gọi đệ chẳng phải sẽ hay hơn sao?” Tưởng Vô Quả thu hồi Hoàng Nha Đan, lại nói thêm: “Ta coi thường nhất những kẻ bề ngoài một kiểu bên trong một kiểu.”

“Nhất là Diêm Tử Kiếm, lúc làm việc thì xưng chức vụ, âm thầm ngược lại còn lén xưng huynh gọi đệ! Đúng là dối trá!”

“Ngươi nói có đúng không? Trương lão đệ?”

Trương Ô Quy đáp: “Tưởng huynh nói rất đúng! Mà lần này đệ tới bái kiến Tưởng huynh chính vì có một nhiệm vụ có thể có liên quan tới Diêm Đan chủ.”

“Chuyện gì? Giữa huynh đệ chúng ta có chuyện gì không nói được?” Tưởng Vô Quả cười ra hiệu cho Trương Ô Quy ngồi xuống nói chuyện, cũng rót cho gã một chén trà nóng.

Trương Ô Quy ghé nửa mông ngồi trên ghế, nói: “Trước đó có một tên phản đồ, lúc mở họp ra mặt chống đối Hội Chủ, tức giận mắng chửi Hội Chủ. Bị Hội Chủ hạ lệnh tru diệt cả nhà.”

“Ta biết, mệnh lệnh này là do ta tự mình tuyên bố.” Tưởng Vô Quả nói.

“Những người khác trong nhà tên đó đều đã bị giết, duy chỉ có một lão đầu dẫn theo ba tiểu hài tử, không biết sao chúng lại nhận được tin tức nên đã chạy mất.” Trương Ô Quy nói: “bởi vậy ta mới phái ba vị hảo thủ đuổi giết.”

“Truy sát tới nửa đường...”

Nghe Trương Ô Quy nhẹ giọng nói ra chuyện ba người truy sát không thành công, ngược lại bị phản sát, thậm chí xuất hiện cả Diêm vệ gì đó, sắc mặt Tưởng Vô Quả âm tình bất định.

Một hồi đen như đáy nồi, một hồi lại đỏ như chu sa.

“Ngươi nói thật sao?” Tưởng Vô Quả đè nén kinh hoảng trong lòng, nói: “Không phải có người giả mạo đấy chứ?”

“Ta nghe nói vài ngày trước có một tên kiếm tu giả mạo người của chúng ta, chào bán đan giả.” Ông ta nói thêm: “Chẳng lẽ lại là người kia?”

Trương Ô Quy nói: “Tưởng huynh, ta cũng có mấy nghi vấn nên muốn tìm ngài để nghiệm chứng.”

“Nếu không hiểu rõ về Hoàng Đan Hội chúng ta, ai có thể mang theo lượng lớn Tĩnh Tâm Đan để giả mạo Thần Tiên Đan như thế? Người này chắc chắn phải là người trong hội, hoặc không thì cũng có liên quan đến người trong hội!”

“Nếu không quen thuộc với Hỏa Đan, ai có thể một mình giao chiến với ba hảo thủ dưới trướng ta, cuối cùng khiến thủ hạ của ta phải tự bạo? Đây cũng là trùng hợp sao?”

“Quan trọng nhất là, hắn còn dùng kiếm, hơn nữa kiếm khí lại có màu lam! Chẳng lẽ đó cũng là trùng hợp?”

Tất cả người của Hoàng Đan Hội đều biết, trong tên của Diêm Tử Kiếm có một chữ “Kiếm”, ngoại trừ là một cao thủ luyện đan ra thì ông ta còn là kiếm tu!

Mà kiếm khí của ông ta lại có màu lam!

Đặc biệt là Diêm Tử Kiếm thích nhất là dẫn dắt người mới, dù có người thỉnh giáo kiếm pháp thì ông ta cũng không bo bo giữ nghề!

“Một hai chuyện còn là trùng hợp, trùng hợp nhiều thật sự còn là trùng hợp sao?” Trương Ô Quy nói tiếp.

Tưởng Vô Quả không nói gì, đừng nói là một hai chuyện trùng hợp, dù chỉ có một chuyện trùng hợp trong lòng ông ta cũng sẽ sinh nghi.

Trong thiên hạ nào có nhiều trùng hợp như vậy?

Đã biết dùng Hỏa Đan, còn có kiếm thuật không tệ! Lại luôn miệng nói mình là “Diêm vệ”, muốn giết người diệt khẩu với tất cả những kẻ nhìn thấy.

Nếu không phải thủ hạ của Trương Ô Quy tự bạo, chưa biết chừng người còn lại cũng khó có thể chạy thoát.