Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 142. Có Giá Trị Để Người Ta Lợi Dụng Thật Tốt Biết Bao!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hứa Thuận nhìn Giả Đại Tử, lại nhìn con ngõ nhỏ Giả Đại Tử vừa đi ra, trầm giọng hỏi: “Ngươi ở trong này?”

Hắn gặp được Giả Đại Tử trong Vô Ưu thành thật sự là chuyện ngoài ý muốn.

Để Giả Đại Tử đi thì có quá nhiều nguy hiểm.

Hay là giết quách đi!

Trong lòng trào dâng sát ý, khiến Hứa Thuận lập tức nghĩ đến chuyện dùng giết chóc để giải quyết vấn đề.

Giả Đại Tử nghe ra giọng điệu của Hứa Thuận không đúng lắm, vội nói: “Đại lão, ta không hề bán đứng ngươi!”

Hứa Thuận không tin lời gã nói, tay đặt trên bả vai gã hơi dùng sức: “Đi! Đi tới chỗ ở của ngươi rồi nói chuyện!”

Giả Đại Tử thầm kêu khổ, chỉ có thể dẫn Hứa Thuận đến tiểu viện cách đó không xa.

Trong khoảng thời gian này ba người bọn họ đều ở đây.

Sau khi đi vào tiểu viện, rõ ràng yên tĩnh hơn rất nhiều, Giả Đại Tử nhấn mạnh thêm lần nữa: “Đại lão, ngài đi đường dương quan của ngài, ta đi cầu độc mộc của ta.”

“Chúng ta nước giếng không phạm nước sông! Ta chỉ là một người làm ăn ở Đông Hương, chuyện của quý hội không có liên quan gì tới ta! Không liên quan gì tới ta hết!”

“Huống chi đại lão ơi, ta cũng không hề bán đứng ngươi, chúng ta ngày xưa không oán ngày nay không thù!”

Dù có oán có thù thì cũng là gã có oán có thù với Hứa Thuận.

Nghe Giả Đại Tử nói vừa vội vừa nhanh, Hứa Thuận biết Giả Đại Tử coi mình là người của Hoàng Đan Hội.

Như thế dễ xử hơn nhiều.

Hắn không thể cứ gặp vấn đề gì là giết giết giết được!

Cách này khác biệt rất lớn với phong cách hành sự của hắn.

“Ngươi nói ngươi không bán đứng ta là sao?” Hứa Thuận cười hỏi.

Giả Đại Tử cảm thấy nụ cười Hứa Thuận chứa đầy sát khí, vội vàng giải thích: “Hẳn đại lão đã xem qua lệnh đuổi bắt của Hoàng Đan Hội rồi chứ?”

“Hử? Chẳng lẽ là ngươi giở trò quỷ?” Hứa Thuận nghe gã nói như vậy, đột nhiên nghĩ đến bức họa trong tay ai đó, trông người trong tranh giống một tên béo mặt mũi dữ tợn. Vốn không phải hắn.

“Cái kia... Người của quý hội muốn ta cung cấp tướng mạo của đại lão.” Giả Đại Tử nói: “Đương nhiên ta sẽ không cung cấp diện mạo thật sự của đại lão rồi.”

Hứa Thuận nhìn gã, hỏi: “Ồ? Vì sao?”

“Đại lão! Chúng ta hành tẩu tại Tu Tiên giới, đều là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp...” Giả Đại Tử ngượng ngùng nói: “Tuy hôm đó ta thấy được vẻ mặt thật sự của đại lão, nhưng ta cũng biết thực lực đại lão phi phàm, chưa biết chừng sẽ có lúc gặp lại đại lão.”

“Ví như lúc này!”

Giả Đại Tử không thể đảm bảo về sau sẽ không gặp lại Hứa Thuận, không thể đảm bảo Hứa Thuận sẽ chết trong tay người của Hoàng Đan Hội, bởi thế gã mới dối trá một hồi cho qua.

Tướng mạo của Hứa Thuận mà gã nói cho người của Hoàng Đan Hội biết hoàn toàn không giống với Hứa Thuận.

Đây cũng là đạo sinh tồn của tiểu nhân vật, cố gắng hết sức để mình tránh xa rắc rối.

“Vốn dĩ ta nói với người của quý hội rằng đại lão gầy như que củi, kết quả tranh vẽ ra lại là một tên béo mặt mũi dữ tợn.” Giả Đại Tử nói với vẻ nịnh nọt:

“Hẳn đại lão cũng có người trong quý hội, là ta suy xét thừa rồi! Nhưng ta tuyệt đối không bán đứng đại lão!”

Chẳng trách... bức họa kia lại thành ra như vậy.

Chẳng trách không có ai nhận ra mình.

Đầu tiên là Giả Đại Tử nói lung tung về diện mạo của mình, sau lại có người của Hoàng Đan Hội sửa lại diện mạo của mình, sợ mình bị tìm ra.

Đừng nói tới Giả Đại Tử, ngay cả Hứa Thuận cũng cảm thấy vũng nước Hoàng Đan Hội này rất sâu.

Là ai trong Hoàng Đan Hội đã sửa lại bức họa của mình đây?

Hoàng Đan Hội này thật thú vị!

“Đáng tiếc, ngươi vẫn biết thân phận của ta, cũng đã thấy mặt ta! Ngươi biết quá nhiều rồi.” Hứa Thuận lắc đầu, lạnh lùng nói, chuẩn bị hù dọa Giả Đại Tử một phen.

Giữa giết và không giết, Hứa Thuận lựa chọn không giết.

Giết người sẽ gia tăng tu vi, khiến Hứa Thuận khó có thể xuống tay, hơn nữa Giả Đại Tử lại không đắc tội với hắn, ngược lại hắn còn được hời từ Giả Đại Tử.

Giết người, không ổn.

“Hả? Thật sự phải làm vậy sao?” Nghe giọng điệu của Hứa Thuận, Giả Đại Tử bị dọa sợ, gã khóc lóc nói: “Ông cả, ta hiểu quy tắc, nhưng để ta giữ lại một con mắt được không?”

Gã cho rằng Hứa Thuận muốn gã tự móc hai mắt!

Chỉ có người mù mới không nhìn thấy gì cả.

Hứa Thuận lạnh lùng nói: “Ta cần đôi mắt chuột của ngươi làm gì? Giờ ta đang chấp hành một nhiệm vụ bí mật cho Diêm Đan chủ nhưng lại bị ngươi bắt gặp. Thế nên...”

Giả Đại Tử trợn tròn mắt: “Thế nên cái gì?”

Đại lão nói chuyện đừng lấp lửng thế, dọa người lắm đấy.

“Thế nên nếu các ngươi đã thấy thì các ngươi cũng phải tham dự.” Hứa Thuận nói lung tung, hắn muốn rời khỏi tòa thành này mà lại không muốn giết Giả Đại Tử, bởi vậy chỉ có cách để Giả Đại Tử dẫn mình rời khỏi tòa thành này.

Chẳng phải làm vậy là vẹn cả đôi đường sao?

“Các ngươi có tình nguyện không?” Hứa Thuận hỏi.

“Tình nguyện! Đương nhiên là tình nguyện rồi!” Giả Đại Tử vỗ ngực nói.

Bất kể gã có tình nguyện hay không, gã đều phải nói tình nguyện.

Không tình nguyện chỉ có một kết cục!

“Tốt! Giờ chúng ta cùng nhau ra khỏi thành trước, sau đó dựa theo phân phó của ta mà nói.” Hứa Thuận nói với ba người bọn họ.

“Đại lão... Không biết lần này phải đi bao lâu, có thể để ta thu xếp qua một chút được không.” Giả Đại Tử thử thăm dò.

“Không cần, rất nhanh thôi!” Giọng điệu Hứa Thuận rất lạnh, khiến Giả Đại Tử cảm thấy không ổn.

Rất nhanh, không cần thu xếp đồ đạc, đây đều không phải những từ có ý tốt lành gì.

Thấy Giả Đại Tử có vẻ hơi sợ hãi, Hứa Thuận lo Giả Đại Tử chó cùng rứt giậu, không đâu lại gây ra phiền phức.

Hắn trấn an: “Cũng được! Thời gian còn dư dả, ngươi đi thu dọn đi, thời gian nửa chén trà nhỏ.”

Thời gian nửa chén trà nhỏ là khoảng bảy tám phút.

“Được được được!” Giả Đại Tử mừng rỡ, vội gọi hai tên tay sai đi thu dọn đồ đạc.

Điều này chứng tỏ gã sẽ không chết ngay khi vừa ra khỏi thành.

Có giá trị để người ta lợi dụng thật tốt biết bao!

Hứa Thuận ở trong sân, lẳng lặng nhìn Giả Đại Tử và hai tên tay sai thu thập đồ đạc cần mang theo bên người.

Đột nhiên ngoài sân truyền đến tiếng gõ cửa.