Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hứa Thuận và Giả Đại Tử sững ra, nhìn thoáng qua nhau.

“Ngươi giở trò quỷ hả?” Hứa Thuận cầm kiếm, thấp giọng nói.

“Ta cũng không biết có chuyện gì!” Vẻ mặt Giả Đại Tử bối rối, cũng thấp giọng nói: “Ta nào có bản lĩnh gây chuyện!”

“Cốc cốc cốc!” Sau vài tiếng gõ, ngoài cửa có người hô: “Giả Đại Tử có nhà không? Vương Đan chủ cho mời!”

“Đừng lên tiếng!” Hứa Thuận thấp giọng nói.

Hắn không muốn có thêm rắc rối, bèn dặn Giả Đại Tử đừng nói chuyện, để người ngoài cửa nghĩ Giả Đại Tử không có nhà.

“Ngươi không nói gì thì ta vào nhé!” Người ngoài cửa vẫn hô.

Mẹ nó chứ, người này làm sao vậy?

Mặt Hứa Thuận tối sầm, ra hiệu cho Giả Đại Tử ra mở cửa.

“Tới rồi đây!” Giả Đại Tử lớn tiếng đáp.

“Tên quy tôn nhà ngươi ở nhà mà nửa ngày mới lên tiếng, lề mề cái gì đấy?” Người ngoài cửa cười mắng.

“Ôi ~ Vừa rồi đang ngủ!” Giả Đại Tử giả vờ như vừa ngủ dậy, xoa xoa mắt, mở cửa đón người bên ngoài cửa.

Mà Hứa Thuận thì dẫn theo hai tên tay sai của Giả Đại Tử trốn vào trong phòng.

“Tin tức của tên quy tôn nhà ngươi nhanh nhạy đấy, biết buổi tối Vương Đan chủ mở tiệc mời những bằng hữu từ bên ngoài đến như các ngươi nên mới nghỉ ngơi dưỡng sức trước.”

Người nọ nhìn tướng mạo có vẻ chừng ba mươi bốn mươi tuổi, để râu dê, mắt híp, nhìn vô cùng hiền lành.

“Trịnh chủ quản, đám người như chúng ta lại có thể được Vương Đan chủ mở tiệc chiêu đãi sao?” Giả Đại Tử nói với vẻ kinh ngạc không tin nổi.

Đan Chủ có thân phận thế nào, sao lại mở tiệc chiêu đãi người như gã.

“Ôi, ta thì tính là chủ quản gì chứ, chỉ là một tiểu lâu la trong Hoàng Đan Hội mà thôi.” Trịnh đạo nhân híp mắt nói: “Đời này có thể đến chủ quản đã là phải đốt nhang tạ ơn rồi.”

Gã nói tiếp: “Hàng năm vào khoảng thời gian này, trước khi đại hội bắt đầu, Đan Chủ thường sẽ mở tiệc thiết đãi những người như các ngươi.”

“Người như các ngươi” chỉ những thương nhân chuyên cung cấp hàng hóa của Hoàng Đan Hội.

Đan Chủ Vương Thái Bình chủ yếu phụ trách điều hành mua sắm nguyên liệu luyện đan vân vân trong Hoàng Đan Hội.

“Đây vốn lần đầu tiên ngươi tham gia yến hội như vậy, chủ quản sợ ngươi có chỗ chưa rõ nên cố ý để ta tới báo cho ngươi. Kết quả vừa từ Đan điện đi ra thì Vương Đan chủ đã truyền âm dặn ta mời ngươi đến!” Trịnh đạo nhân nói.

“Đan Chủ cho mời? Đan Chủ tìm ta có chuyện gì?” Giả Đại Tử hỏi.

Trịnh đạo nhân nhìn gã, nói: “Tâm tư của Đan Chủ há lại để chúng ta đoán mò? Ngươi rửa mặt thay y phục rồi đi theo ta! Đan Chủ ghét nhất là kẻ nào áo mũ không chỉnh tề.”

“Được! Xin Trịnh chủ quản chờ một lát!” Giả Đại Tử nói xong đưa một lọ đan dược qua.

Trịnh đạo nhân mở ra xem, bên trong là một viên Hoàng Nha Đan tròn vo.

Gã cười nói: “Biết ngay là chỗ ngươi có hàng tốt mà.”

Vài ngày trước Mã Hội chủ thấy Giả Đại Tử nói chuyện êm tai, lại biết nịnh nọt, bởi vậy thưởng cho Giả Đại Tử một lọ đan dược.

Đây chính là một viên trong số đó.

“Ngươi chớ lo lắng, Đan Chủ chỉ là muốn gặp ngươi tán gẫu một chút thôi. Còn những quy củ khác thì đợi Phong chủ quản nói với ngươi sau.” Trịnh đạo nhân cười nói với Giả Đại Tử: “Ngươi đi rửa mặt đi!”

“Được được!” Giả Đại Tử cười nói, sau đó đi vào phòng.

Gã nhìn ba người ngồi đối diện, ra hiệu bằng tay.

Ý tứ rất dễ hiểu, chính là “Giờ phải làm sao đây đại lão?” Hứa Thuận một mình ngồi một bên, A Nghiệp và tên tay sai còn lại ngồi ở một bên khác.

Giả Đại Tử biết Hứa Thuận sợ gã nói lung tung nên mới giữ hai tên tay sai dưới trướng gã làm con tin.

Hứa Thuận lấy giấy bút ra, viết: “Ngươi đi cùng gã đi.”

Giả Đại Tử chỉ vào tay sai của mình, lại nhìn thoáng qua Hứa Thuận.

“Hai người bọn họ thì sao?”

Hứa Thuận chỉ hai người, rồi lại chỉ chính mình.

“Đi theo ta!”

Vẻ mặt Giả Đại Tử âm tình bất định, Hứa Thuận viết lên giấy: “Sau khi ra khỏi thành sẽ để bọn họ giúp ta làm chút việc nhỏ, sau đó ta sẽ để bọn họ trở về.”

“Chúng ta còn có lúc gặp lại!”

Còn có lúc gặp lại cũng có nghĩa là hắn sẽ không đẩy mọi chuyện đến mức căng thẳng không thể cứu vãn.

Vì không cần giết giết giết để giải quyết vấn đề, bởi vậy Hứa Thuận bắt buộc phải động não.

Nghe vậy Giả Đại Tử mới yên tâm, gã chắp tay với Hứa Thuận, sau đó đi rửa mặt thay y phục.

Hứa Thuận vẫn luôn chờ trong phòng, đợi hơn nửa canh giờ sau Giả Đại Tử mới cùng Trịnh đạo nhân rời khỏi tiểu viện.

Đúng là biến đổi bất ngờ!

Trong lòng Hứa Thuận thầm thở dài, thật sự không nên đến tòa thành này.

【Giết giết giết, giết hết bọn họ không phải là xong rồi sao!】

【Giết! Giết!】

“Hai người các ngươi đi theo ta.” Hứa Thuận kiềm chế sát ý trong lòng, nói với hai tên tay sai của Giả Đại Tử: “Ngoan ngoãn nghe lời, tất nhiên các ngươi sẽ không có việc gì!”

A Nghiệp và tên tay sai còn lại nhìn nhau, đành phải theo Hứa Thuận ra sân, đi về phía cổng thành.

Bọn họ đi trên đường cái, đi chưa được bao xa đã phát hiện rất nhiều người bắt đầu dọn quán, chờ bọn họ tới được cửa thành lại thấy dù còn sớm mà cửa thành đã đóng!

Hứa Thuận nhìn trời, còn một canh giờ nữa mặt trời mới xuống núi, cái thành trì quái quỷ gì thế này, sớm thế mà đã đóng cửa thành!

Nhìn lên tường thành, còn có người của Hoàng Đan Hội tuần tra trên tường thành, Hứa Thuận đang tính toán khả năng mạnh mẽ vượt qua cửa thành.

Nhưng hắn lại nhìn thấy một lá cờ bay phấp phới trên tường thành, nhận ra đó là một lá pháp kỳ.

Lá cờ của pháp trận.

A Nghiệp nhìn Hứa Thuận trầm mặc không nói, cảm giác Hứa Thuận là lạ. Lúc này không phải Hứa Thuận nên để lộ thân phận, sau đó đường hoàng đi qua cửa thành sao?

Nghĩ đến những điều được chứng kiến trong Hoàng Đan Hội mấy ngày qua, A Nghiệp có một suy đoán lớn mật.

Chẳng lẽ... Hắn còn có thân phận khác?

Nhiệm vụ hắn phải chấp hành không thể để người khác biết được?

“Đi! Chúng ta trở về! Kế hoạch có biến, ngày mai lại ra khỏi thành! Ta không thể quá nổi bật được!” Hứa Thuận nhìn hai người bọn họ rồi nói.

Hai người bọn họ đều lộ ra ánh mắt đã hiểu.

Không biết Hoàng Đan Hội thì thôi, biết rồi ai mà ngờ đấu tranh bên trong Hoàng Đan Hội lại hung ác tới vậy?

Hoàng Đan Hội thật đáng sợ!