Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 144. Đến Tòa Thành Này Là Đúng!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vì vậy ba người lại quay đầu chuẩn bị trở về tiểu viện của Giả Đại Tử.

Theo mặt trời chậm rãi hạ xuống, trong thành bỗng nhiên dâng lên khói bụi màu trắng, mang theo từng đợt hương khí!

Mùi hương kia thơm ngọt, khiến người ta cảm thấy lâng lâng, quên hết khổ sở và chua xót trong cuộc sống, quên đi mọi thứ ở nhân gian.

Sung sướng, vui vẻ, các loại cảm xúc tốt đẹp từ trong lòng bùng lên, khiến người ta không nhịn được cười ngây ngô.

Thần tiên cũng không hơn gì!

Làm người sao tốt bằng làm thần tiên, thần tiên mỗi ngày đều ăn đan!

Hứa Thuận nín hơi nhìn người qua lại trên đường, giữa từng đợt mùi hương, mọi người nằm ngổn ngang lộn xộn trên đường cái, chảy nước miếng cười hì hì một cách ngây ngô, thậm chí còn chỉ trỏ vào không khí.

Thành Vô Ưu, tòa thành không có nỗi sầu lo, cứ tới buổi tối là hết sạch buồn phiền!

Hắn đến tòa thành này là đúng.    

Chính giữa thành Vô Ưu là một phòng luyện đan khổng lồ.

Đan khí màu trắng toát ra từ một lò luyện đan cao hơn mười trượng, thân lò được đúc từ hỗn hợp kim loại và kỳ thạch không biết tên, mùi hương từ cửa sổ trên mái phòng luyện đan bay tới thành Vô Ưu.

Văn Thân nhìn đan lô với vẻ mặt ngưng trọng.

Ông ta trông khoảng bốn mươi tuổi, khá gầy, dáng dấp hào hoa phong nhã, nhìn không giống đan sư mà ngược lại giống một vị tiên sinh dạy học.

Đan lô rất lớn rất cao, xung quanh có ngọn lửa bảy màu quấn lấy, bởi vậy được gọi là đan lô bảy màu. Ngọn lửa bảy màu đều có công hiệu, chỉ có đan sư cấp Kim Đan mới có thể vận dụng.

Lúc này, ngọn lửa bảy màu trong lò luyện đan giống như cuồng phong, lại giống như hỏa long, đang thiêu đốt một viên đan.

Một viên Tiên Đan.

Một viên Tiên Đan chân chính.

Một viên Tiên Đan khi ăn vào sẽ có khả năng phi thăng thành Tiên.

Chỉ cần ăn vào là có thể thành Tiên, ai có thể chống lại được dụ hoặc như vậy?

Nhưng không chỉ có một người chống lại, mà là tới hai người.

“Tiên Đan này vẫn không mở miệng?” Người đứng bên cạnh Văn Thân nói.

Người nọ vẻ mặt uy nghiêm, trông dáng hơi mập, thân mặc đạo y màu tím tro, chính là Mã Tri Thu.

Mã Tri Thu và Văn Thân là hai vị Hội Chủ của Hoàng Đan Hội.

Thế nhưng lời ông ta nói lại khiến người khác cảm thấy nghi hoặc.

Tiên Đan cũng biết nói chuyện ư?

Ghế đẩu của Tiên Nhân còn biết chạy, vậy thì Tiên Đan do Tiên Nhân luyện chế biết nói chuyện có gì lạ đâu?

“Nó đang không ngừng tản ra dao động, câu ra tham dục trong lòng ta, để ta ăn nó.” Văn Thân cười lạnh một tiếng: “Đã qua bao nhiêu năm mà nó vẫn như thế.”

“Năm đó chúng ta gặp nó khi hai bàn tay trắng, nó truyền thụ cho chúng ta công pháp và kỹ xảo luyện đan, lại không ngừng mê hoặc chúng ta động thủ độc chiếm nó.” Mã Tri Thu cũng cười nói: “Tiên Đan ngu xuẩn này cho là chúng ta không có đầu óc sao?”

Ông ta lại quay đầu nói với đan lô: “Ta biết ngươi cũng đang nghe, giờ ngươi còn có thủ đoạn gì thì sử dụng đi. Hôm nay chúng ta không luyện hóa được ngươi, ngày khác tu vi chúng ta tăng lên, tất có thể luyện hóa ngươi!”

Tiên Đan bị ngọn lửa thiêu đốt trong hỏa lò thất sắc, chậm rãi phát ra kim quang mỏng manh, hệt như vật chết không nói chuyện.

Nó mắng người cũng mắng tới phát mệt.

Hai thiếu niên hai bàn tay trắng chẳng khác nào ăn mày gặp được Tiên Đan từ trên trời rơi xuống, lại là Tiên Đan có thể truyền thụ tri thức và công pháp.

Như bình thường không phải hai thiếu niên nên sinh ra khoảng cách, sau đó chém giết lẫn nhau, cuối cùng người sống sót một ngụm nuốt Tiên Đan vào bụng sao?

Sao hai người thiếu niên lại cùng nhau thông đồng diễn kịch, đồng thời che mắt nó, lừa nó nhả ra càng nhiều tri thức Tiên giới, cuối cùng bỏ nó vào trong đan lô, chậm rãi luyện chế.

Chuyện này chẳng giống tu tiên chút nào.

Vì sao lại như vậy?

Nó nghĩ mãi vẫn không rõ, bởi vậy mới không nói lời nào.

“Hoàng Nha Đan, Nhiễm Huyết Đan, Chân Pháp Đan, Hỏa Lôi Đan, còn có Thần Tiên Đan chúng ta dùng đan khí và Linh Tâm Thảo luyện ra.” Văn Thân nói: “Mỗi một viên đều không phải thứ tốt.”

“Lão Mã à, ngươi nói Tiên Đan này thật sự là Tiên Đan sao?” Ông ta không nhịn được mà hỏi.

Mã Tri Thu đùa: “Nó cũng không phải do ta luyện ra, ta nào biết được.”

“Chúng ta làm như vậy liệu có đúng không?” Văn Thân lại nói.

“Lúc ngươi nhỏ yếu ngươi làm gì cũng sai. Khi ngươi mạnh mẽ thì ngươi làm gì cũng đúng.” Mã Tri Thu vừa cười vừa nói: “Nếu nói chúng ta có gì sai.”

“Thì sai lầm duy nhất hẳn là chúng ta không đủ mạnh, không phải tu sĩ Đại Thừa kỳ.”

Quả thật ông ta rất thích cười, cũng thích nói giỡn, nhưng câu nói này không phải lời vui đùa.

“Ai quy định thế nào là đúng, ai quy định thế nào là sai?” Văn Thân nhìn Tiên Đan, tự lẩm bẩm một mình.

Trong cả Tu Tiên giới này, ai quy định làm chuyện nào là đúng, ai quy định làm chuyện nào là sai?

Không có ai quy định cả.

Bởi vậy mới có Thanh Hoa Phái, bởi vậy mới có Thái Huyền Tông, bởi vậy mới có tất cả các môn phái khác. Bọn họ đều có đúng sai của chính mình, mà tán tu như bọn họ, chỉ có thể nước chảy bèo trôi, thuận theo đúng sai của người khác, trừ khi mình cũng thành lập một thế lực riêng!

“Lão Diêm gần đây không quá yên phận!” Mã Tri Thu thở dài một hơi, nói.

Lai lịch của Diêm Tử Kiếm không rõ ràng, dường như đến từ nơi rất xa. Lúc ông ta gia nhập Hoàng Đan Hội, Hoàng Đan Hội chỉ vừa mới bắt đầu, khi đó toàn bộ Hoàng Đan Hội cũng chỉ có năm ba người.

Diêm Tử Kiếm ăn nói đâu ra đó, làm việc cẩn thận chặt chẽ, lại cam lòng hạ mình, việc gì cũng phải tự làm, bù đắp chênh lệch của hai người trong đan hội.

Có thể nói nếu không có Diêm Tử Kiếm sẽ không có Hoàng Đan Hội hiện tại.

“Ta cũng có nghe qua.” Văn Thân cũng thở dài một hơi, nói.

Hai người bọn họ đều là kẻ trọng tình trọng nghĩa, thế nên lúc hai người bọn họ còn trẻ đã như huynh đệ với nhau.

Đối mặt với sự hấp dẫn của Tiên Đan, hai người mới tu hành như bọn họ vừa ngược lại dối gạt Tiên Đan đến mức ngây ngẩn, lừa được không ít công pháp từ chỗ nó.

Tiên Đan gặp qua ngươi lừa ta gạt, gặp qua miệng lưỡi trơn tru, gặp qua đủ loại phản bội, duy chỉ chưa từng gặp qua hữu tình, thậm chí là tình huynh đệ, thế nên Tiên Đan mới bị hai người lừa.