Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Ông ta muốn làm vị Hội Chủ thứ ba.” Mã Tri Thu nói: “Hay là... cho ông ta đi? Tính cống hiến của ông ta với Hoàng Đan Hội, cũng đủ để có vị trí Hội Chủ thứ ba rồi.”
Văn Thân nói: “Đúng là đủ rồi, nhưng ta nghe được một chuyện, không biết ngươi có biết không?”
“Ngươi nói đi.”
“Nghe nói lão Diêm thành lập thân vệ, bồi dưỡng thế lực riêng của mình. Thậm chí có lời đồn ông ta muốn mở ra một đan hội mới.” Văn Thân nói.
Mã Tri Thu thở dài một hơi, nói: “Ngươi mỗi ngày luyện đan mà cũng biết, chẳng lẽ ta lại không biết sao?”
Văn Thân vung tay lên, ngọn lửa bảy màu điều chỉnh rồi biến hóa, ông ta nói tiếp: “Nếu ông ta nói chuyện tử tế với chúng ta, vậy thì ông ta vẫn là huynh đệ của chúng ta.”
“Ông ta làm như vậy là không coi chúng ta là huynh đệ!” Văn Thân nói như chém đinh chặt sắt.
Người có thể khiến ông ta tin tưởng chỉ có một mình Mã Tri Thu.
Bởi vì hai người bọn họ từ nhỏ đã lưu lạc cùng nhau, cũng không chỉ một lần gặp cảnh suýt chết đói, phàm là hai người thiếu chút tin tưởng nhau thì cả hai đã khó có thể đi đến ngày hôm nay.
“Huynh đệ...” Mã Tri Thu cau mày thốt lên.
Ông ta coi người khác là huynh đệ, nhưng người khác lại không coi ông ta là huynh đệ.
“Ngươi tới hay ta tới đây?” Văn Thân nói một cách quyết đoán.
Nắm bắt thời cơ, không tất sẽ loạn.
“Ngày mai mở hội, trước tiên ta sẽ gây khó dễ trong đại hội. Bằng không, lão Diêm có nhiều thủ hạ như vậy, khó tránh khỏi sẽ có rắc rối!” Văn Thân dặn dò: “Làm như dự định, tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Mã Tri Thu gật đầu đáp: “Ta hiểu, phần lớn người trong hội vẫn hướng về chúng ta.”
Quả thật hai người bọn họ có uy vọng rất cao trong hội, hơn nữa toàn bộ Hoàng Đan Hội chỉ có hai người bọn họ là Kim Đan kỳ.
Bọn họ có năng lực áp chế tuyệt đối với người trong hội.
“Trong lòng ngươi có tính toán là được.” Văn Thân lại lấy ra một món pháp khí trông như quạt hương bồ, trên quạt vẽ các loại phi cầm, ông ta vừa quạt về phía lò lửa bảy màu vừa nói: “Tiên Đan chết tiệt này vẫn không mở miệng.”
Ngọn lửa bảy màu dưới ảnh hưởng của quạt hương bồ biến thành bảy con hỏa long, vây quanh Tiên Đan mà thiêu đốt.
“Lần trước nó mở miệng là khi nào nhỉ?” Mã Tri Thu hỏi.
Văn Thân đáp: “Bảy năm trước!”
“Bảy năm rồi, liệu viên Tiên Đan chết tiệt này có bị nướng đến mức nói không ra lời nữa không!” Mã Tri Thu nói: “Theo suy đoán của chúng ta, thêm mười mấy năm nữa chưa biết chừng có thể luyện hóa viên đan này rồi!”
“Gạt lớp da ngoài của nó ra, xem thử bên trong rốt cuộc là thứ gì!”
“Ngươi chính là Giả Đại Tử?”
Trong một căn phòng hương khí lơ lửng, một nữ nhân ngồi ở chủ vị, ôm một con mèo kỳ lạ, nói với Giả Đại Tử.
Nữ nhân này rất đẹp, nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, lại giống hai mươi bảy hai mươi tám, nhìn kỹ lại có vẻ ba mươi bảy ba mươi tám. Chỉ là hai hàng lông mày như hai con dao nhỏ, khiến nữ nhân có vẻ hung ác hơn rất nhiều.
Giả Đại Tử cúi đầu khom lưng thưa: “Chính là tiểu nhân.”
Nữ nhân trước mắt chính là Vương Đan chủ, một trong tứ đại Đan Chủ của Hoàng Đan Hội. Trên hai lỗ tai của con mèo trong tay nàng ta có hai sợi lông màu đen nhìn giống như dây anten.
Cái đuôi màu đen của con mèo kỳ quái này rất ngắn, ngắn đến mức hơi buồn cười.
Nhưng Giả Đại Tử không dám cười, gã nhận ra món đồ chơi này.
Linh miêu phương Bắc, một giống mèo vô cùng hung mãnh, có khả năng áp chế cực lớn với loài chuột như gã!
(猞猁狲 – Linh miêu Á Âu là một loài mèo trong chi Linh miêu thuộc họ Mèo. Còn được gọi là linh miêu châu Âu, linh miêu phương Bắc, linh miêu Siberia hay linh miêu Nga)
Nghe đồn nước tiểu của linh miêu phương Bắc có chứa kịch độc, chỉ cần một lượng nhỏ cũng có thể ăn mòn xương thịt con người.
Lúc này linh miêu phương Bắc đang nằm trong lòng Vương Đan chủ, đôi mắt hào hứng đánh giá Giả Đại Tử, hệt như cảm thấy Giả Đại Tử ăn rất ngon.
“Hội Chủ rất thưởng thức ngươi đấy!” Vương Đan chủ dùng cánh tay như ngọc vuốt ve linh miêu phương Bắc, trấn an linh miêu phương Bắc rồi nói: “Bảo Nhi, cái này không thể ăn được.”
Nghe được câu này của nàng ta, Giả Đại Tử cảm thấy áp lực trên người giảm đi rất nhiều. Gã vội nói: “Đều nhờ Hội Chủ nâng đỡ, tiểu nhân chỉ làm chuyện nên làm thôi.”
“Ừ, ngươi tiếp tục làm việc của mình là được rồi. Phải nhớ một điều, chính là tuân thủ quy củ!” Vương Đan chủ nhẹ giọng nói.
“Vâng vâng vâng, tiểu nhân tuân thủ quy củ nhất.” Giả Đại Tử gật đầu lia lịa.
“Vậy ngươi đi xuống đi, Phong chủ quản sẽ nói với ngươi về quy củ.” Vương Đan chủ nói thêm.
“Vâng! Vậy tiểu nhân xin đi thỉnh giáo Phong chủ quản.” Giả Đại Tử vội cúi đầu khom lưng rời khỏi phòng, gã cảm thấy lưng mình đã ướt đẫm.
Đan Chủ của Hoàng Đan Hội không có một ai là đèn cạn dầu.Phong chủ quản đứng ngoài cửa cười tủm tỉm chờ Giả Đại Tử.
“Giả huynh đệ, mời qua bên này.” Chủ quản vẻ mặt hiền hòa dẫn Giả Đại Tử sang phòng bên cạnh.
Trong phòng đầy những ngăn tủ, trên tủ chất đầy sách, đây là nơi làm việc của Phong chủ quản.
“Ngươi đã gặp Hội Chủ, cũng đã gặp Đan Chủ, sau này chúng ta chính là người một nhà. Ngồi đi, không cần câu nệ quá, cứ coi đây như nhà mình là được.” Phong chủ quản vừa cười ha hả vừa nói, ý bảo Giả Đại Tử ngồi xuống.
“Không dám không dám!” Giả Đại Tử thận trọng nói: “Không biết quy củ của Đan Chủ là gì?”
“Gì mà quy củ của Đan Chủ, là quy củ của đan hội. Sau này Giả huynh đệ nói chuyện phải chú ý một chút.” Phong chủ quản cũng ngồi xuống nói chuyện.
“Vâng vâng, ta không hiểu quy củ nên mới muốn hỏi nhiều hơn về quy củ.” Giả Đại Tử gật đầu đáp.
Ở Đông Hương gã cũng là nhân vật có máu mặt, trước mặt hai tên tay sai gã vẫn là Đại Tử, nhưng đứng trước Hoàng Đan Hội gã chẳng là cái thá gì cả.
“Quy củ thì đều giống nhau, chia ba bảy.” Phong chủ quản vẫy tay một cái đã có người hầu đưa tới hai chén trà thơm.
Chia ba bảy chính là Giả Đại Tử phải bỏ ra ba phần tiền hàng làm tiền hoa hồng cho Phong chủ quản, hoặc phải nói là cho Vương Đan chủ.
Môn phái nào cũng vậy.