Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nét mặt Giả Đại Tử đầu tiên là vui vẻ, sau lại là cả kinh, cuối cùng đổi thành vẻ ân cần, nói: “Đại lão thật sự không cần ba người chúng ta hỗ trợ sao?”
“Không cần!” Hứa Thuận nói: “Chờ đến lúc ta cần các ngươi sẽ tìm các ngươi sau!”
“Vâng vâng vâng!” Giả Đại Tử gật đầu như gà con mổ thóc.
Hứa Thuận liếc gã một cái rồi quay người đi về phía đan lô, lắc mình mấy cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
“Phù... rốt cuộc tên chết tiệt này cũng đi rồi!” Trong lòng Giả Đại Tử cảm thấy thoải mái hơn hẳn, nói với hai tên tay sai: “Hai người các ngươi không sao chứ.”
Gã dẫn theo hai tên tay sai ra ngoài làm việc, bất kể thế nào cũng phải dẫn hai tên tay sai về.
A Nghiệp mở miệng nói: “Đại Tử, chúng ta không sao. Chúng ta chỉ đi theo hắn tới cổng thành dạo qua một vòng, sau đó lạ tới nơi này.”
“Nói vậy thì hắn thật sự có phương pháp truy tung ta à?” Giả Đại Tử gật đầu, nói: “Không sao, Đại Tử ta sợ nhất là phiền toái.”
Chỉ cần gã không bán đứng Hứa Thuận, Hứa Thuận cũng sẽ không tới tìm gã gây phiền toái.
Gã chưa từng có ý định bán đứng Hứa Thuận, tất nhiên Hứa Thuận cũng sẽ không tới tìm gã, bởi vậy gã hoàn toàn yên tâm.
“Chỉ là...Hoàng Đan Hội thật xấu xa!” Giả Đại Tử kể lại những gì lúc nãy Phong chủ quản nói với mình cho hai tên tay sai nghe.
Bình thường gã rất ít khi như vậy.
Nhưng giờ trong lòng gã thật sự rất buồn khổ.
Làm Đại Tử thật khó, phải che mưa chắn gió cho đám tay sai, như thế các tay sai mới có thể dốc sức vì mình.
A Nghiệp rất khôn khéo, gã an ủi: “Đại Tử không cần buồn rầu, tính qua thì chúng ta không kiếm được tiền. Nhưng việc kinh doanh đều cần tính toán tỉ mỉ.”
“Hiện giờ có con đường Hoàng Đan Hội này, dù thế nào cũng sẽ có kết quả mỹ mãn, coi như buôn bán lâu dài, lãi ít tiêu thụ mạnh!”
“Haizz! Ngươi nói cũng có lý.” Giả Đại Tử gật đầu, lại nhìn đan khí màu trắng toát ra từ đan lô ở phía xa, nói: “Khi nào thì chúng ta mới trở thành thần tiên vô ưu vô lự đây!”
Ba người đều không nói gì.
Bởi vì bọn họ biết, thành Tiên với bọn họ mà nói là chuyện quá mức xa xôi!
Người như bọn họ tuy cũng có chút tu vi, nhưng thành Tiên đối với bọn họ mà nói giống như mây bay trên trời. Mong cầu cả đời cũng chỉ là có lão bà có hài tử gần bên trong căn phòng ấm áp.
Còn nữa, chính là còn sống.
Hứa Thuận thì nghênh ngang đi về phía đan lô.
Trong thành Vô Ưu tràn ngập mùi hương ngọt ngào, người bình thường đã nằm ngả ra đường hoặc nằm trong phòng, mơ giấc mộng thần tiên đẹp đẽ.
Người có thể đi lại trên đường đều có tu hành.
Trong đó đại đa số người đều mặc áo màu tím tro của Hoàng Đan Hội.
Nếu có người mặc đạo y màu tím tro mà lại lén lút, ngược lại rất dễ khiến người khác cảnh giác. Bởi vậy Hứa Thuận mới nghênh ngang bước đi.
Trước lạ sau quen.
Lần đầu tiên giả làm người của Hoàng Đan Hội, Hứa Thuận có chút rối loạn. Hiện tại, Hứa Thuận không biết đã là lần thứ mấy giả mạo người của Hoàng Đan Hội, tâm tính của hắn đã giống như lão cẩu.
(他的心态如同老狗 – tâm tính như lão cẩu là biến thể từ tiếng lóng “vững như lão cẩu” trên mạng, chỉ người ổn trọng, có kinh nghiệm, mang lại cảm giác an toàn)
Gặp được người của Hoàng Đan Hội còn gật đầu chào hỏi, giống hệt như hắn là lãnh đạo Hoàng Đan Hội.
Cách đan lô còn mấy con phố Hứa Thuận đã nhìn thấy đan lô to lớn kia, đan lô bị ngọn lửa bảy màu quấn quanh.
Nhìn không giống như là luyện đan mà ngược lại đang luyện hóa, quả thực khiến Hứa Thuận cảm thấy ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ thủ pháp luyện đan của Hoàng Đan Hội không giống bình thường?
Lại nghênh ngang đi qua một con phố, chợt Hứa Thuận nghe có người nói với hắn: “Bên kia không phải điểm tập hợp, mặt nạ của ngươi đâu?”
“Hả?” Hứa Thuận theo âm thanh nhìn lại thì thấy có một đạo nhân đang đứng trong góc tối bên đường.
Đạo y màu tím tro, hồ lô vỏ vàng, đeo một chiếc mặt nạ heo bằng kim loại, trên lưng đeo một thanh kiếm.
Ngoại trừ mặt nạ, trang phục gần như giống hệt với Hứa Thuận!
“Ngươi không phải... Ngươi là ai?” Thông qua phản ứng của Hứa Thuận, người nọ lập tức đoán được, Hứa Thuận không phải người giống như gã.
“Hử?” Hứa Thuận không ngờ lại bị người ta phát hiện ở đây, đã vậy còn là người ăn mặc giống hệt hắn.
Chẳng lẽ vì chiếc mặt nạ sao?
“Quên mang theo mặt nạ!” Hứa Thuận cầm kiếm của mình.
“Nói bậy!” Đạo nhân đeo mặt nạ trở tay rút kiếm trong tay mình ra, một luồng kiếm khí chém về phía Hứa Thuận.
Kiếm khí màu lam.
Kiếm chính là lưỡi đao từ tâm, ý nghĩ và nhận thức của mỗi người bất đồng. Dù cùng sử dụng một bộ kiếm pháp thì hai người cũng sẽ có lý giải bất đồng.
Bởi vậy tất nhiên màu sắc của kiếm khí sẽ phản ánh nội tâm kiếm tu.
Như kiếm quang của Đại sư huynh Tử Thử có màu trắng, mà kiếm khí của Hứa Thuận thì lại có màu lam.
Màu lam đại biểu cho sự trưởng thành, lý trí và cương nghị, giống như tăng băng lạnh lẽo.
Hứa Thuận cũng vung ra một luồng kiếm khí màu lam, dễ dàng phá vỡ kiếm khí của đạo nhân đeo mặt nạ.
“Ngươi thật sự quên mang theo mặt nạ? Người một nhà?” Đạo nhân đeo mặt nạ sửng sốt, gã lại nói: “Phi long tại thiên?”
Gã đang so khẩu lệnh.
“Lãnh đạo ngu ngốc?” Hứa Thuận thuận miệng đáp.
“...” Đạo nhân đeo mặt nạ không nói gì nữa, thu thủy ba thước trong tay xoàn xoạt chém về phía Hứa Thuận, gã không thể để Hứa Thuận phá hỏng kế hoạch của bọn họ được!
Kiếm khí của gã rất sắc bén, trong Hoàng Đan Hội được cho là kẻ nổi bật, nhưng đối mặt với Hứa Thuận lại chẳng đáng là gì.
“Keng!”
Hứa Thuận không nương tay nữa, sát ý trong lòng nương theo kiếm trong tay, kiếm khí màu lam đột nhiên xuất hiện, phá vỡ kiếm khí của đạo nhân đeo mặt nạ, cũng phá vỡ thân thể gã.
“Sao có thể!” Đạo nhân đeo mặt nạ kinh ngạc, gã không thể tin được, vừa đối mặt mình lại bị miểu sát như vậy.
Hứa Thuận không nói gì, từ khi đan lan ra khắp khí thành Vô Ưu hắn đã muốn giết người rồi!
“Grào!”
Tiếng gầm gừ đinh tai vang lên trong lòng Hứa Thuận, hổ con trong lòng rốt cuộc đã trở thành mãnh hổ!
Hắn bây giờ là tu sĩ Long Hổ kỳ!