Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 149. Giết Hội Chủ, Tự Mình Làm Chủ (2)!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Đúng vậy! Giết Hội Chủ, tự mình làm chủ!” Diêm Tử Kiếm giơ tay lên, dẫn đầu hô lớn.

Biểu hiện của Hợi Kiếm hôm nay không tệ, trở về phải thêm tiền cho gã mới được.

“Giết Hội Chủ, chính mình làm chủ!” Theo tiếng hô của Diêm Tử Kiếm, những người khác cũng trăm miệng một lời hô lên.

Sau khi hô hào vài tiếng, toàn bộ người trong đại sảnh đều rất phấn khởi.

Bất kể có thể tự mình làm chủ hay không, trước tiên cứ hô lên rồi tính.

“Đến lúc rồi!” Đứa Tử Kiếm rất hài lòng với sĩ khí hiện giờ, nói: “Ta đã tìm hiểu, hai vị Hội Chủ đều đang ở trong phòng luyện đan.”

“Tý Sửu Dần Mão, bốn người các ngươi phong tỏa phòng luyện đan, không để kẻ nào khác tới gần!”

“Những người khác theo ta giết vào trong! Giết Hội Chủ, chúng ta tự mình làm chủ!”

Nói xong, ông ta dẫn đầu đi về phía một thông đạo khác trong đại sảnh!

Từ thông đạo đi lên là tới quảng trường bên ngoài phòng luyện đan.

Phòng luyện đan rất lớn, diện tích hơn mười mẫu, thế nên quảng trường bên ngoài phòng luyện đan cũng khá lớn.

Hứa Thuận theo đám người này đi lên, nhìn thấy tu sĩ ở cửa phòng luyện đan nhận ra Diêm Tử Kiếm đến không chỉ không kinh ngạc, ngược lại còn mở cửa phòng luyện đan ra.

Bọn họ từ lâu đều đã là người của Diêm Tử Kiếm.

Người mở cửa và Tý Sửu Dần Mão cùng nhau phong tỏa xung quanh phòng luyện đan, không cho người không phận sự tiến vào khu vực này.

Mà Mã Tri Thu và Văn Thân trong phòng luyện đan đang trò chuyện về Tiên Đan cùng chuyện tu hành, đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng.

Thần thức của tu sĩ Kim Đan tuy chỉ có trăm mét, nhưng đã đủ để bọn họ nhận ra bất thường.

Không ngờ Diêm Tử Kiếm vậy mà lại đánh đòn phủ đầu!

Nhưng bọn họ cũng không quá kinh hoảng, dù thế nào tu sĩ vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện!

Hứa Thuận đi theo bảy tám người vào phòng luyện đan, lập tức nhìn thấy bên cạnh đan lô to lớn có hai người đang ngồi đối ẩm trước một cái bàn gỗ đàn hương.

Trong đó có một người nhìn uy nghiêm hơn chút, nhìn thấy Diêm Tử Kiếm và những người đeo mặt nạ bọn họ xông vào chỉ nói: “Lão Diêm, ngươi tới thật đúng lúc, chúng ta cũng đang muốn tìm ngươi.”

“Chúng ta đã từng thân như huynh đệ, sao lại đến nông nỗi này?”

“Bây giờ ngươi quay đầu, ta sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!”

Diêm Tử Kiếm nhìn đối phương, cười lạnh một tiếng: “Mã Tri Thu, ngươi đang giả mù sa mưa gì thế? Giờ đã tới nước này, ngươi tìm ta liệu có chuyện tốt gì?”

“Còn quay đầu ư? Tại sao là ta quay đầu mà không phải ngươi quay đầu?”

“Ta gia nhập Hoàng Đan Hội, vất vả nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, ngươi lại coi ta là trâu ngựa.”

“Không có ta, Hoàng Đan Hội sẽ có ngày hôm nay sao?

“Không có ta, Hoàng Đan Hội sao có thể hùng cứ một phương?”

“Nhiều năm qua hai các ngươi vẫn luôn là Hội Chủ! Hai người các ngươi có bản lĩnh gì, không phải chỉ là ỷ vào mình có tu vi Kim Đan nên những người khác không dám phản kháng các ngươi sao?”

“Giờ ta cũng có tu vi Kim Đan! Còn là kiếm tu!”

Theo lời ông ta nói, một luồng kiếm quang màu lam từ sau lưng ông ta dâng lên, bay về phía Mã Tri Thu có vẻ mặt uy nghiêm.

Kiếm quang xẹt qua không khí, như phi yến chao liệng, mơ hồ bất định, lại như thần long giương vuốt, như ẩn như hiện.

Mã Tri Thu nhìn thấy kiếm quang, tay áo vung lên một chiếc lồng lửa xuất hiện trước người ông ta ba thước. Nhưng kiếm quang màu lam cực kỳ sắc bén, đâm thủng lồng lửa, phá vỡ pháp y hộ thân của Mã Tri Thu.

“Thế nào?” Diêm Tử Kiếm nhìn pháp y màu tím tro của Mã Tri Thu bị cắt ra một lỗ hổng, nói.

“Nghe đồn cách nơi này vạn dặm có một môn phái tên là Lăng Tiêu Kiếm Phái.” Mã Tri Thu nhìn lỗ hổng trên y phục, nói: “Trong môn phái có quy củ đấu kiếm.”

“Đệ tử đấu kiếm thất bại sẽ bị đuổi xuống núi, lưu lạc thiên hạ, tự tìm đường ra. Trừ khi bọn họ lần nữa đánh thắng đệ tử khiến mình thất bại mới được về núi.”

“Kiếm pháp của Lăng Tiêu Kiếm Phái nổi danh vì phần lớn đều biến ảo khó lường, bay lượn không thể thấy tung tích.”

Không biết Diêm Tử Kiếm lấy từ đâu ra một thanh tiên kiếm tỏa hàn quang khắp bốn phía, nói: “Thì ra ngươi đã biết từ lâu.”

“Ta cũng mới biết gần đây.” Mã Tri Thu thở dài một hơi, nói: “Lăng Tiêu Kiếm Phái khá bí ẩn, hiếm có người biết, huống chi nhiều năm qua ngươi cũng rất ít động kiếm.”

“Ban đầu ta vẫn cho rằng ngươi là đồ đệ bị Thanh Hoa Phái vứt bỏ!”

“Không! Ta không phải đồ đệ bị vứt bỏ!” Diêm Tử Kiếm nghe được mấy chữ “đồ đệ bị vứt bỏ” lập tức phản ứng, gắt lên: “Người kia... thôi bỏ đi.”

“Hôm nay chúng ta không phải tới để ôn chuyện! Hội Chủ, ngươi không muốn cho vậy ta sẽ tự lấy!” Diêm Tử Kiếm cầm kiếm trong tay, nói:

“Lăng Tiêu Kiếm Phái, Diêm Tử Kiếm đặc biệt tới mời hai vị Hội Chủ quy thiên!”

Mã Tri Thu nhìn Diêm Tử Kiếm cầm kiếm, còn có tám người phía sau Diêm Tử Kiếm, lấy hồ lô vỏ vàng bên hông ra, nói: “Lão Diêm, ngươi vẫn không hiểu.”

“Chúng ta đã từng coi ngươi như huynh đệ, nếu ngươi đến tìm chúng ta nói chuyện tử tế, chúng ta đã sớm cho ngươi vị trí Hội Chủ này rồi.”

“Ngươi bức bách thế này thật sự là ngu không ai bằng!”

Một con rồng lửa bay ra từ hồ lô vỏ vàng trong tay Mã Tri Thu, sau đó một con lại một con, có tới tám con rồng lửa bay xung quanh Mã Tri Thu.

Hứa Thuận thấy rõ ràng, mỗi một con rồng lửa được tạo thành từ hỏa diễm đều to bằng vại nước, đầu rồng, vuốt rồng, vảy rồng đều có thể thấy rõ ràng.

Tám con rồng lửa du đãng quanh phòng luyện đan, làm nhiệt độ phòng luyện đan tăng cao hơn hẳn, khác biệt một trời một vực với đám quạ lửa thành viên Hoàng Đan Hội bình thường hay thả ra.

“Càng ngu dốt hơn chính là thực lực của ngươi!” Mã Tri Thu khống chế rồng lửa, nói: “Kiếm tu Kim Đan thì sao?”

“Ngươi vẫn luôn là kẻ bại!”

“Đi!” Tám con rồng lửa dưới sự điều khiển của Mã Tri Thu, bay về phía Diêm Tử Kiếm và đám người Hứa Thuận, muốn đốt sạch đám phản đồ này.

“Phong!” Một vị Hội Chủ khác là Văn Thân vẫn ở một bên không nói lời nào, tay cầm quạt hương bồ, hướng về phía tám con rồng lửa quạt một cái.