Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 150. Gạt Người, Ai Mà Không Biết Chứ?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Gió trợ thế lửa, hình thể tám con rồng lửa đột nhiên tăng vọt, mang theo hỏa diễm vô tận, che trời lấp đất lao đến, uy áp mười phần.

Thấy thế, Hứa Thuận chậm rãi lui về phía sau một đoạn.

“Ồ... Bát Hoang Viêm Long! Ta đã chuẩn bị sẵn rồi!” Diêm Tử Kiếm nhìn tám con rồng lửa, cười lạnh một tiếng: “Bố Kiếm Khai!”

Dù ông ta là kiếm tu Kim Đan, nhưng cũng không có dám chắc có thể lấy một địch hai, nhất là hai người Mã Tri Thu và Văn Thân có truyền thừa phi phàm!

Bởi vậy ông ta đã chuẩn bị kiếm trận.

Ông ta và tám gã kiếm tu có thể tạo thành “Cửu Diệu Kiếm Trận”, bên trong kiếm trận, ông ta đứng ở “Đại Nhật Kiếm Tinh” là có thể tùy ý di chuyển đến bất cứ chỗ nào trong kiếm trận!

Một khi kiếm trận mở ra, ông ta sẽ đứng ở thế bất bại.

Đều duy nhất phải chú ý là “Cửu Diệu Kiếm Trận” chính là truyền thừa riêng của Lăng Tiêu Kiếm Phái, xong việc sẽ phải xử lý sạch sẽ những người này!

Hứa Thuận nghe nửa ngày, thấy hai phe nhân mã rốt cuộc cũng đánh nhau, đợi lát nữa chưa biết chừng hắn có thể trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. Lúc này đột nhiên lại nghe thấy Diêm Tử Kiếm hô “kiếm trận”.

Hắn nhìn mấy người đeo mặt nạ khác, rút kiếm sau lưng ra, quanh thân phát ra tinh quang nhàn nhạt, hô ứng với tinh quang trên thân kiếm của Diêm Tử Kiếm đằng xa.

Kiếm trận là cái gì, hắn có biết đâu!

Diêm Tử Kiếm vung ra mấy luồng kiếm khí như thiên mã ngang trời, không thể nắm bắt, đánh lui tám con rồng lửa đang nhào tới.

Cảm nhận được kiếm trận vẫn chưa dựng lên, trong lòng ông ta nghi hoặc, quay đầu thì thấy Hứa Thuận đã lui đến cửa.

Ông ta giận dữ quát: “Hợi Kiếm sao chưa về vị trí, còn đợi tới khi nào?”

Trong nháy mắt, không chỉ có mình ông ta nhìn về phía Hứa Thuận mà bảy người đeo mặt nạ khác cũng nhìn về phía Hứa Thuận, ngay cả Mã Tri Thu và Văn Thân cũng nhìn về phía Hứa Thuận.

Hứa Thuận trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Không phải chứ, các ngươi không đánh cho tử tế, nhìn ta làm gì?

Hứa Thuận có chút muốn khóc囧

Hắn một đường thuận lợi, không ngờ lại lật xe ở nơi này.

“Ồ...” Mã Tri Thu cảm thấy hơi buồn cười, nói với vẻ trêu tức: “Sao thế lão Diêm, thủ hạ cũng không quản được à.”

Diêm Tử Kiếm lập tức nhận ra người đeo mặt nạ heo không phải Hợi Kiếm.

“Ngươi là ai? Hợi Kiếm đâu?”

Hứa Thuận nhìn Diêm Tử Kiếm, lại nhìn bảy nam tử đeo mặt nạ, rồi nhìn Mã Tri Thu và Văn Thân.

Hắn có thể làm sao bây giờ?

Hắn chỉ có thể chọn cách tiếp tục bịa chuyện!

“Mã Hội chủ, nhiệm vụ ngươi giao ta đã hoàn thành!” Nháy mắt trong đầu Hứa Thuận hiện lên rất nhiều nội dung cốt truyện võ hiệp, tiên hiệp, sau đó nói: “Lời hứa của Thanh Y Lâu đáng giá ngàn vàng, nói là làm, chớ quên phần sau!”

Nói xong, Hứa Thuận muốn lắc mình ra khỏi phòng luyện đan.

Trong này mẹ nó quá nguy hiểm!

Gạt người, ai mà không biết chứ?

“Hả? Thanh Y Lâu? Ngươi cấu kết với người ngoài?”

Tuy Diêm Tử Kiếm không biết Thanh Y Lâu là thứ gì, nhưng “lời hứa đáng giá ngàn vàng” rồi “nói là làm” gì đó cảm giác như không phải hoạt động chính đáng gì cả.

Mã Tri Thu thì nhìn Văn Thân, Văn Thân cũng nhìn Mã Tri Thu.

Ánh mắt hai người bọn họ đều để lộ cùng một ý tứ.

“Ngươi sắp xếp à?”

Nhưng bọn họ vừa nhìn thoáng qua lẫn nhau, tín nhiệm nhiều năm đã giúp bọn họ nhận ra có điều không đúng!

Người kia có gì đó rất lạ!

Dù biết người kia rất lạ, nhưng Mã Tri Thu và Văn Thân biết, hiện giờ đối thủ của bọn họ là Diêm Tử Kiếm.

Diêm Tử Kiếm cũng vậy, trong lòng ông ta tuy không biết người nọ có phải do Mã Tri Thu và Văn Thân sắp xếp không, liệu có biết kế hoạch của mình hay không. Nhưng trước mắt đối thủ của ông ta vẫn là Mã Tri Thu và Văn Thân.

“Tu vi các ngươi không đủ, quá nguy hiểm, mau lui ra phía sau ta! Mau ra bên ngoài gọi người rồi quay lại bố trí kiếm trận!” Ông ta quay đầu dặn dò mấy đạo nhân đeo mặt nạ.

Mấy nam nhân đeo mặt nạ cực kỳ cảm động, không hổ là Diêm lão đại nhân nghĩa vô song!

Lập tức có hai người ra khỏi phòng luyện đan, đi gọi thêm người bên ngoài tới bố trí kiếm trận.

“Chạy đi đâu!” Tuy Mã Tri Thu không biết uy lực của kiếm trận thế nào, nhưng Diêm Tử Kiếm dám ép vua thoái vị thì chắc chắn phải có chỗ dựa.

Khinh thường địch nhân chỉ có một kết cục.

Bởi vậy ông ta lại vỗ hồ lô vỏ vàng trong tay, một ngọn lửa toát ra từ hồ lô.

Ngọn lửa kia giống như nước chảy, cuồn cuộn chảy xuôi trong phòng luyện đan, nháy mắt đã như một mảnh hỏa trì, biển lửa muốn vây kín đám người Diêm Tử Kiếm, thiêu sống họ.

Công pháp ông ta tu luyện chính là《Chu Thiên Đỉnh Hỏa Tiên Kinh》do Tiên Đan truyền thụ, vừa là pháp môn luyện đan lại vừa là Chân Pháp tu hành, vô cùng huyền diệu.

Đáng tiếc, Tiên Kinh tối nghĩa khó hiểu, Tiên Đan cũng đã rất lâu không mở miệng, khiến ông ta sau khi tấn thăng Kim Đan rất khó có thể tinh tiến.

Bằng không nếu ông ta có tu vi Kiến Chân thì Diêm Tử Kiếm nào dám làm loạn!

Vẻ mặt của Diêm Tử Kiếm nghiêm túc nhìn biển lửa và rồng lửa trong biển lửa, pháp kiếm trong tay rung lên, vô số kiếm quang như sao trời xuất hiện xung quanh ông ta, trong đó có bảy ngôi sao trông như cái muôi cong cong.

“Bắc Đẩu Thất Kiếm!”

Bảy tia kiếm quang nháy mắt xuất hiện, va chạm với nhau, biến ảo khôn lường, mang theo sát ý lăng liệt, dùng góc độ không thể nắm bắt để phá tan biển lửa, phá tan rồng lửa, đi tới bên cạnh Mã Tri Thu, muốn cắt Mã Tri Thu thành vài đoạn.

“Tinh Diệu Cửu Kiếm!”

Lại là chín tia kiếm quang uốn lượn khúc chiết, bay lượn tới bên cạnh Văn Thân, muốn tiến hành phong tỏa Văn Thân, thậm chí là giảo sát đối phương.

Diêm Tử Kiếm đồng thời phát động công kích với hai người, ông ta muốn lấy một địch hai!

Vừa rồi một tia kiếm quang đã có thể phá vỡ pháp y của Mã Tri Thu, vậy bảy tia kiếm quang thì sao?

Tu sĩ Kim Đan cũng chỉ có tu vi như vậy sao?

Mã Tri Thu nhìn thấy kiếm quang phóng tới bên cạnh, chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ông ta không phải đang thở ra mà là phun lửa.

Đây không phải lửa phàm mà là một ngụm bản mệnh chân hỏa từ Tiên pháp ông ta tu hành.