Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 152. Vì Sống Sót Mà Không Có Lựa Chọn!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Ba nghìn lượng thì sao? Ta nghe nói trong hội có người cầm tiền hoa hồng tới mềm tay. Có người dựa vào quan hệ cũng kiếm tới mềm tay.”

“Các ngươi một tháng cầm hai ba nghìn lượng Huyền Ngân mà bán mạng làm gì!”

“Sao các ngươi không nói gì? Không phải không được nổi một nghìn lượng Huyền Ngân đấy chứ?” Hứa Thuận thấy hai người do dự, lại nói tiếp.

Vì hai ba nghìn lượng mà bán mạng, đáng giá sao?

Đương nhiên đáng giá!

Nhưng bọn họ không có hai ba nghìn lượng, chỉ có ba trăm lượng!

Trong Hoàng Đan Hội có người dựa vào quan hệ, có người làm chuyện đường ngang ngõ tắt, lại có người ôm đùi làm chó săn cho Đan Chủ. Tất nhiên bọn họ cũng từng thấy, nhưng bọn họ đều khịt mũi coi thường đám người kia.

Vì bọn họ tin tưởng, dựa vào cố gắng của mình, dựa vào kiếm trong tay mình, có thể đường đường chính chính mở ra cuộc sống mình muốn!

Nhưng hiện thực là những người kia không cần liều mạng, bán sang tay chút Thần Tiên Đan, Hoàng Nha Đan, là có thể đạt được đãi ngộ gấp mười lần bọn hắn cố gắng rồi.

Cũng có thể đổi lấy mười cái mạng của bọn họ.

Đây mới là chỗ khiến bọn họ do dự, bởi vậy bọn họ nguyện ý bán mạng cho Diêm Tử Kiếm.

Diêm Tử Kiếm nói mọi người cùng làm chủ, bọn họ cũng chỉ nghe vậy thôi, nhưng bọn họ có thể liều một phen để có được công lao tòng long.

Ngoài mạng ra, bọn họ không có gì cả.

Hứa Thuận nhìn hai người bọn họ, nói: “Người chỉ có một mạng, hẳn phải là chút chuyện có ý nghĩa, há có thể vì dã tâm của người khác mà chôn vùi sinh mệnh của bản thân?”

“Các ngươi không muốn tu hành đàng hoàng rồi một ngày nào đó phi thăng thành Tiên ư?”

“Hừ...” Người đeo mặt nạ trâu cười lạnh một tiếng, nói: “Thành Tiên?”

“Đám đệ tử đại phái kia, đám người của thế gia tu tiên kia, trên có sư thừa, dưới có sư huynh đệ. Bọn họ không cần lo về công pháp, không cần lo chuyện sinh tồn, chỉ cần yên tâm tu hành là tốt rồi!”

“Thành Tiên là bọn họ chứ không phải chúng ta!”

“Không có công pháp, không có Huyền Ngân, không có sư thừa, không có pháp khí, chúng ta chẳng có gì hết!”

“Hai bàn tay trắng!”

“Người như chúng ta cũng xứng thành Tiên sao?”

Khi Tu Tiên giới đánh đòn hiểm lên người mình, người ngốc đến mấy cũng biết đau.

Huống chi những tán tu bọn họ, một đường trải qua không ít đòn hiểm.

Bọn họ không tu Lạn Tiên, cũng không phải Minh Tri Đạo, cũng không phải là không làm được.

Những thứ đó với bọn họ đều quá cao cấp.

Bọn họ chỉ đơn thuần mong muốn... mình không phải lựa chọn mà thôi.

Vì sống sót mà không có lựa chọn.

Tu tiên chính là vì sống sót.

Vì sống sót, trước tiên phải bán mạng.

Đơn giản thế thôi!

“Ta biết.” Hứa Thuận nghe bọn họ nói vậy, giọng điệu bỗng nhiên trở nên mềm mỏng hơn, hắn nói: “Ta biết có một số người dù ở trong danh môn đại phái cũng tiêu cực, tu Lạn Tiên.”

“Bởi vì bọn họ không yêu quý chính mình, không cho là mình có thể thành Tiên, cũng không muốn vì tu tiên mà phấn đấu. Tu tiên phần lớn là phải xem chính mình. Xuất thân hèn mọn và chí hướng không liên quan, càng không liên quan với mộng tưởng thành Tiên.”

“Trên con đường tu hành phải yêu quý chính mình.”

“Khi người khác khinh thường mình, mình phải tự coi trọng mình.”

“Khi người khác cho rằng ngươi không được, mình càng không thể từ bỏ.”

“Khi người khác cảm thấy ngươi không xứng thành Tiên, ngươi coi lời hắn nói thành gió thoảng, ngươi chỉ cần âm thầm cố gắng là được.”

“Không cần để ý tới suy nghĩ của người khác, phải có kiên trì của mình, cũng nhờ đó mà cố gắng nỗ lực!”

“Sẽ có một ngày, cuối cùng sẽ có một ngày! Thiên thời và cơ hội sẽ đến bên ngươi. Mà ngươi thì giống như tiềm long thăng thiên, nhất phi trùng thiên, phong vân vì thế mà biến sắc!”

“Trước đó phải sống cho tốt, không nên bán mạng vì những kẻ không liên quan!”

“Ngươi càng cố gắng, cấp trên của ngươi càng vui sướng!”

Có lẽ là lời Hứa Thuận nói chính là suy bụng ta ra bụng người, có lẽ là lời Hứa Thuận nói vô cùng thành khẩn, giống như Hứa Thuận cũng là người giống bọn họ, khiến hai người không khỏi do dự.

Bọn họ nghe hiểu lời Hứa Thuận nói, Hứa Thuận chỉ là muốn bọn họ sống vì mình, sống vì giấc mộng tu tiên chứ không phải sống vì người khác.

Một người có thể suy nghĩ cho người khác như vậy, trong mấy chục năm cuộc đời của gã đều rất hiếm thấy, huống chi còn là kẻ địch.

Mặt nạ chuột lắc đầu, nói: “Không được, ta muốn báo đáp ơn tri ngộ của Kiếm Chủ! Ngươi đi đi, chúng ta không giết ngươi!”

Nhưng gã cũng có kiên trì, có trung có nghĩa của mình, trong lúc này gã không thể chạy trốn được. Buông tha cho Hứa Thuận đã là nhượng bộ lớn nhất của gã.

“Cái gọi là ơn tri ngộ chỉ là bồi dưỡng ngươi thành tay sai, bồi dưỡng ngươi thành công cụ hình người.” Hứa Thuận thở dài một hơi, nói: “Ta giả mạo người này lâu như vậy mà ông ta cũng không nghe ra giọng nói của ta có gì khác.”

“Hẳn ông ta cũng chưa chắc đã nhớ rõ tên của tất cả các ngươi.”

Mặt nạ chuột lắc đầu nói: “Không có khả năng! Kiếm Chủ đối với chúng ta ân trọng như núi, tự tay truyền thụ kiếm pháp cho chúng ta, sao lại không nhớ được tên của chúng ta chứ?”

“Huống chi ông ta là tu sĩ Kim Đan kỳ, trí nhớ siêu quần.” Gã còn nói thêm.

“Ngươi không hiểu những kẻ đó rồi.” Hứa Thuận nhớ lại: “Lúc ngươi còn có giá trị lợi dụng, ngươi chính là huynh đệ ruột thịt của đối phương, cho dù muốn đùa giỡn với đối phương hay chỉ vào mũi kẻ đó mắng nhiếc cũng được.”

“Khi ngươi không có giá trị, sự tồn tại của ngươi chính là sai lầm lớn nhất.”

“Thứ bọn họ suy xét vĩnh viễn là ngươi có thể mang đến bao nhiêu giá trị cho bọn họ, mà không phải ngươi tên gì, có phải người hay không.”

“Tên của ngươi cũng không quan trọng như ngươi tưởng tượng đâu.”

“Không có khả năng! Không có khả năng!” Mặt nạ chuột không tin lời Hứa Thuận nói.

Trong lòng gã, Diêm Tử Kiếm nghĩa bạc vân thiên, đối xử với mọi người khoan hậu, là người tốt hiếm thấy trong Hoàng Đan Hội.

“Có lẽ chúng ta cũng nên thử xem sao.” Mặt nạ ngựa vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.

Gã quay đầu, nhìn về phía chiến trường cách đó không xa.

Quạ lửa ba chân đã khiến tất cả đều bốc cháy.

Đan lô vốn chiếm diện tích mấy chục mẫu, giống như một cái sân vận động lớn giờ toàn bộ đã dấy lên ngọn lửa hừng hực.