Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 174. Đây Là Cảm Giác Yêu Đương Sao?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Chờ về tới chỗ ở của Hứa Thuận, Tử Ngạnh chợt nhớ ra: “Nghe nói, trong của hồi môn của Tử Thoa sư muội có khế ước nhà của nửa phường đấy.”

“Bao nhiêu cơ? Không thể nào!” Hứa Thuận sững sờ.

Cả chợ Thanh Vân tổng cộng chỉ có ba phường một khu, hắn biết rất rõ nửa phường là bao nhiêu.

Chính vì biết rõ nên hắn mới thấy chấn kinh.

Đây chính là một phần tám chợ Thanh Vân đấy!

“Không sai đâu! Sư đệ, ngươi thấy ta thế nào?” Tử Ngạnh sửa sang lại dung nhan một chút rồi nói: “Vừa rồi ta và Tử Thoa sư muội mới gặp mà như đã quen từ lâu, giọng nói dáng điệu lẫn tướng mạo của nàng đã đi sâu vào lòng ta, làm ta mãi không thể quên được!”

“Đây là cảm giác yêu đương sao?”

Hứa Thuận không nhịn được phải nói: “Ngươi như vậy là yêu đương sao?”

“Ngươi như vậy là tham của hồi môn của người ta thì có!”

“Thấp hèn!”

“Haizz! Sư đệ, ngươi không hiểu đâu!” Tử Ngạnh lắc đầu nói: “Đây chính là yêu! Tình so kim kiên, ôi tình so kim kiên, người xưa nói chẳng sai bao giờ!”

Tình so kim kiên là ý này sao? “A đúng đúng, ngươi nói đúng!” Hứa Thuận cũng lười phản ứng lại Tử Ngạnh.

(情比金坚 – tình so kim kiên: vốn chỉ tình cảm bền vững như vàng, nhưng ở đây Tử Ngạnh dùng với ý tình yêu có thể biến thành vàng, lấy được sư muội thì không lo thiếu tiền)

“Được rồi, ngươi xem thử cái này đi.”

Hắn lấy ra một lá bài poker bằng ngọc từ trong tủ chứa đồ của mình.

Mặt trên là một hình ba cơ!

Đây là chuyện thứ hai hắn cần tìm Tử Ngạnh, một lá bài poker đột nhiên xuất hiện ở đầu giường hắn.

Không biết ai đặt ở đó, cũng không biết nó xuất hiện thế nào, cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trên đầu giường Hứa Thuận.

Bài poker bằng ngọc vô cùng cứng rắn, còn không thể thu vào trong không gian giới tử, làm Hứa Thuận có chút hoang mang.

Phương thức của Tử Ngạnh không chính thống cho lắm, chưa biết chừng lại biết chút manh mối gì đó.

“Ngươi nói... lá bài này đột nhiên xuất hiện trên đầu giường ngươi?” Tử Ngạnh sửng sốt nhìn lá bài, nghiêm túc hỏi lại.

“Đúng!”

“Vô thanh vô tức, chỉ biết là đột nhiên xuất hiện?” Gã còn nói thêm.

“Đúng!”

Gã cũng lấy ra một lá bài poker bằng ngọc từ ngực áo, chất liệu và kích thước giống hệt lá trong tay Hứa Thuận.

Đó là một lá chín tép.

“Ta cũng có một lá.” Tử Ngạnh nghiêm túc nói: “Ta còn tưởng là sư tôn ta đang nhắc nhở ta, để ta ít đánh bài thôi!”

“Lệnh sư đều nhắc nhở ngươi như vậy sao?” Hứa Thuận nói.

“Thủ đoạn của sư tôn ta như thiên mã hành không, có nhiều khi ta cũng không biết ông ấy đang suy nghĩ gì!” Tử Ngạnh cầm hai lá bài poker trong tay, nói tiếp:

“Hôm ngọc bài xuất hiện ta cũng ở chợ Thanh Vân. Thật vất vả lôi kéo mấy sư đệ, đánh mấy ván bài phác nhai, lúc đang chuẩn xuất phát thì ngọc bài lại xuất hiện trong phi toa.”

“Lúc đó ta cũng không nghĩ nhiều, tưởng là sư tôn ta đi ngang qua, nhắc nhở ta một chút vậy thôi.”

“Giờ nghĩ lại, quả thật có vấn đề.”

“Ngọc bài xuất hiện thế nào? Có mục đích gì?” Tử Ngạnh rất nghi hoặc, gã cũng chưa từng gặp phải tình huống tương tự thế này.

Nếu không phải Hứa Thuận lấy lá ba cơ ra thì gã thật sự vẫn cho rằng lá bài poker bằng ngọc này là sư tôn đang nhắc nhở mình.

Nếu không phải sư tôn gã thì là ai đây?

Gã cầm hai lá bài poker cụng vào nhau, phát ra âm thanh lanh lảnh, lại áp hai lá bài poker vào với nhau.

Kín kẽ, kích thước giống nhau, là cùng một bộ bài!

“Quái thật! Chuyện này phải suy tính kỹ càng mới được.” Tử Ngạnh cau mày nói.

Hứa Thuận cũng gật đầu nói: “Đúng thế, vậy chuyện này giao cho sư huynh!”

“Ừm! Chuyện này rất thú vị! Chất liệu cũng rất thú vị!” Tử Ngạnh xuất ra một cái búa nhỏ, nhẹ nhàng gõ lên lá bài poker, chỉ thấy bài poker không hề thay đổi hình dạng, cũng không đàn hồi, chỉ phát ra thanh âm trong trẻo.

“Chờ ta cầm lệnh bài này cho vào trong lò luyện khí của ta luyện chế một phen mới biết là thế nào!” Tử Ngạnh hào hứng nói.

Đối với một người luyện khí mà nói, cái gì cũng phải luyện chế một phen mới có thể biết là có chuyện gì.

“Vậy xin cung tiễn Tử Ngạnh sư huynh!” Hứa Thuận muốn tiễn Tử Ngạnh ra khỏi tiểu viện của mình.

Đợi lát nữa hắn còn phải làm bài tập nữa!

“Thế nào, bàn giao xong còn không buồn mời sư huynh ăn một bữa cơm à?” Tử Ngạnh nói.

“Không phải mới vừa mời ngươi uống trà sao?” Hứa Thuận nói.

“Đó là do ta trả Thanh Ngân! Ta trả Thanh Ngân!” Tử Ngạnh lớn tiếng nói: “Tám mươi lượng Thanh Ngân đấy!”

“...Được rồi!” Hứa Thuận thoải mái nói: “Ăn luôn ở phòng làm việc đi!”

“Cũng được!”

Sau một bữa ăn uống no say, Hứa Thuận tiễn Tử Ngạnh đi rồi trở lại chỗ ở của mình.

Hắn vừa đẩy cửa phòng mình ra, lập tức phát hiện trên đầu giường mình có một lá bài bằng ngọc.

Một lá ba cơ.

Giống hệt lá vừa bị Tử Ngạnh cầm đi!

“Quái lại! Thật sự rất quái!” Tử Ngạnh cầm hai lá bài poker, cảm thấy rất quái lạ.

Vừa rồi sau khi gã và Hứa Thuận tách ra, chuẩn bị kéo thêm mấy người trở về Thanh Hoa Phái, lúc sờ ngực mới phát hiện hai lá bài poker bằng ngọc đã biến thành một lá!

Gã còn tưởng mình đánh mất lá bài poker Hứa Thuận đưa rồi, vậy nên vội vàng quay lại, nhưng lại phát hiện lá bài bằng ngọc xuất hiện ở đầu giường Hứa Thuận.

“Chắc không phải là bài lơ khơ tự mình trở về đấy chứ?” Tử Ngạnh cầm lá chín tép của mình, đưa vào một chút pháp lực rồi ném ra phía cửa, nói: “Đi!”

Lá bài poker giống như phi kiếm, vèo một cái bay ra ngoài.

Với tu vi Long Hổ tầng chín của gã, một chút pháp lực đã có thể làm cho ngọc bài giống như phi tiêu, nhẹ nhàng bay tới cách đó mấy chục dặm!

Không lâu sau đó, gã móc ra một lá bài poker từ ngực áo với vẻ mặt cổ quái.

Chính là lá chín tép kia.

“Thú vị đấy!” Tử Ngạnh cầm lá bài chín tép, thì thào lẩm bẩm.

“Hay là ngâm bọn chúng trong hố phân?” Hứa Thuận nhìn hai lá bài trong tay Tử Ngạnh, nói: “Ta cảm thấy thứ đồ chơi này không giống thứ tốt lắm.”

“(⊙⊙)... Sư đệ, ngươi hơi cực đoan quá rồi.” Tử Ngạnh bị lời Hứa Thuận nói làm nghẹn họng, nói: “Hai lá bài này ở bên cạnh chúng ta đã nhiều ngày nhưng cũng không có gì nguy hại, không đến mức phải làm vậy!”

“Lại nói vứt vào hố phân là thủ đoạn dân gian đối phó với yêu đạo, tu sĩ chúng ta cần nói chuyện luyện khí, nói nguyên lý, không thể cứ thấy thứ gì không tốt là đều ném vào hố phân được!”