Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tử Ngạnh nghĩ đến chuyện Hứa Thuận có thể trở thành đồ đệ Tử Tài của Lam đạo nhân, lại có thể lấy ngọc bài của Lam đạo nhân thoải mái quét, cũng không phải là kẻ ham mê sắc đẹp, gã gật đầu nói: “Hẳn là hiểu lầm.”
“Vậy giờ làm sao để giải quyết hiểu lầm này đây?” Hứa Thuận hỏi.
“Ta làm sao biết được? Có phải là chuyện của ta đâu!” Tử Ngạnh hùng hồn đáp.
Hứa Thuận nói: “Ta đây là đang thỉnh giáo Tử Ngạnh sư huynh!”
Tử Ngạnh đáp: “Ngu huynh ta là kẻ ngu dốt! Trước hiểu lầm thế này cũng không có biện pháp gì hay cả!”
Thế là Hứa Thuận lấy ra ngọc bài của mình, Tử Ngạnh cũng lấy ra ngọc bài của mình.
Hai chiếc ngọc bài vừa tiếp xúc, Tử Ngạnh đã thấy trên ngọc bài của mình nhảy ra một con số.
Tám mươi tám!
Tám mươi tám lượng Thanh Ngân!
Chừng này phải chạy xe bao lâu mới đủ chứ!
“Ngu huynh lớn hơn hiền đệ vài tuổi, có một số cách nhìn riêng.” Tử Ngạnh nhấp một ngụm trà, nói: “Đệ có ba sách lược lần lượt là thượng trung hạ, không biết sư đệ muốn nghe cái nào.”
“...Ngươi thừa nước đục thả câu đấy à!” Hứa Thuận cạn lời nhìn Tử Ngạnh, nói: “Đầu tiên nghe hạ sách đi.”
“Hạ sách chính là ngươi âm thầm hẹn Tử Thoa sư muội ra nói chuyện rõ ràng với nàng.” Tử Ngạnh nói.
“Trung sách thì sao?”
Hứa Thuận cảm thấy chuyện này mẹ nó còn cần ngươi phải nói à?
Tử Ngạnh đáp: “Trung sách chính là ngươi ngênh ngang tới Tương Trúc Lâu, ầm ĩ tỏ tình với Tiểu Phượng Tiên, như vậy ai cũng biết ngươi không có hứng thú với Tử Thoa sư muội.”
“...Vậy còn không bằng hạ sách! Mà ai là Tiểu Phượng Tiên? Sao một người chạy phi toa chở khách như ngươi cũng biết nàng!” Hứa Thuận không khỏi trào phúng.
“Năm đó ta vẫn là một thiếu niên xanh mơn mởn...” Tử Ngạnh nhớ lại, nói: “Khi ấy Tiểu Phượng Tiên đã là hồng bài của Tương Trúc Lâu, nghe đồn nàng khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp như tiên, mà càng đáng quý hơn là...”
“Tuổi tác của nàng làm bà nội ngươi cũng thoải mái ấy nhỉ?” Hứa Thuận lười nghe Tử Ngạnh lải nhải vô nghĩa: “Thượng sách là gì?”
“Ách...” Tử Ngạnh bị chặn họng, không nói nên lời.
Rốt cuộc Tiểu Phượng Tiên bao nhiêu tuổi đúng là gã không biết, nhưng chắc chắn lớn tuổi hơn bà nội gã!
Ở Tu Tiên giới không tồn tại vấn đề “Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già”.
Chỉ cần gan đủ lớn thì cụ ông hay cụ bà... Cũng không thành vấn đề.
“Thượng sách chính là không cần làm gì hết, lâu ngày mới thấy lòng người, hiểu lầm kiểu gì cũng sẽ được giải trừ thôi!” Tử Ngạnh nói: “Với nhân phẩm của sư đệ, chẳng mấy mà Tử Thoa sư muội sẽ giải trừ hiểu lầm với ngươi, sau đó thái độ với ngươi chuyển biến một trăm tám mươi độ, sau nữa...”
“Thì là một câu chuyện khác.”
“RNM, trả tiền!” Hứa Thuận cảm giác Thanh Ngân của mình mất trắng rồi, Tử Ngạnh hoàn toàn là đang lừa hắn.
(RNM là tiếng lóng trên mạng, viết tắt của từ ri-ni-ma – 日你妈nghĩa là dmm)
Tử Ngạnh cười hì hì nói: “Ha ha, tiền đến chỗ ta làm gì có chuyện ta nhổ ra.”
“Vậy ngươi trả tiền bữa trà này nhé?” Hứa Thuận cười nói.
“Không thành vấn đề!” Tử Ngạnh hào sảng đáp.
Dùng một bữa trà thì tốn mấy đồng?
Đáng tiếc, gã đã quên vừa rồi gã đập bàn của người khác, sẽ phải đền tiền!
“Mẹ nó, bàn trà cái gì, muốn lão tử đền tới tám mươi lượng Thanh Ngân! Đây là hắc điếm, hắc điếm!” Tử Lượng ra khỏi Nhất Phẩm trà lâu đã chửi trà lâu ầm hết cả lên.
Gã chỉ vỗ một cái bàn trà, để lại một dấu bàn tay, vậy mà lại phải bồi thường tám mươi lượng Thanh Ngân!
Tám mươi lượng Thanh Ngân, chỉ dùng để mua gỗ cũng có thể mua nửa ngọn núi nhỏ.
“Người ta đã nói rồi, đây là gỗ đàn hương cổ hai ba nghìn năm, dù cầm đi luyện khí cũng không chỉ có mấy trăm Thanh Ngân. Đi thôi, đi thôi!” Hứa Thuận nói.
Phá hỏng đồ vật của người khác, nên bồi thường thì phải bồi thường.
Hắn muốn lôi Tử Ngạnh đi, nhưng không kéo được.
Tu vi của hắn kém Tử Ngạnh rất nhiều.
“Sư đệ, ngươi là Tập Vệ, ngươi phải làm chủ cho ta đấy! Một tu sĩ Thanh Hoa Phái như ta lại bị hắc điếm làm thịt ngay giữa chợ Thanh Vân! Đúng là nực cười!” Tử Ngạnh không khỏi đau xót Thanh Ngân.
Vất vả lắm mới lừa được mấy chục lượng Thanh Ngân, thế mà lại phải ói ra như vậy.
“Ồn ào cái gì đấy! Đệ tử trong phái vô cớ gây chuyện ở chợ Thanh Vân tội sẽ nặng thêm một bậc, không biết à?” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trên nóc trà lâu truyền đến.
Hứa Thuận nghe rất quen tai, vừa ngẩng đầu lên thì thấy hóa ra là Tử Thoa.
Tử Thoa ngồi trên mái hiên cao nhất của trà lâu, trong tay cầm một bình trà nóng, dung nhan thanh lãnh mà lại tuyệt mỹ, quan sát hai nam nhân phía dưới.
Nàng mặc đạo y màu tím đỏ.
Đạo y theo gió bay lên, trông nàng giống như cũng muốn theo gió mà bay.
“Có điều lệ như vậy sao?” Tử Ngạnh nhỏ giọng hỏi.
“Ta mẹ nó mới đến không bao lâu, làm sao ta biết được?” Hứa Thuận đáp rất thản nhiên.
“...”
Lần này đến lượt Tử Ngạnh cạn lời, gã cảm thấy chắc chắn Hứa Thuận biết nhưng không chịu nói.
Nhưng gã là ai chứ?
Gã chính là đệ tử đích truyền của chưởng môn, người đã chạy phi toa chở khách hơn hai mươi năm đấy!
Có sóng to gió lớn nào gã chưa từng thấy qua.
Gã hắng giọng một cái, sửa sang lại y phục, chậm rãi thi lễ một cái, giống như con cháu đại gia tộc, lời ăn tiếng nói toát ra phong độ: “Không biết Tử Thoa sư muội ở đây, thật sự là thất lễ. Chúng ta rời đi ngay đây!”
“Cáo từ!” Hứa Thuận cũng chắp tay nói với Tử Thoa.
Tử Thoa không nói gì, ngược lại vung tay một cái, vung ra hai tấm ngọc bài.
Trên ngọc bài chỉ có bốn chữ: “Nhất Phẩm trà lâu”.
“Lần sau tới uống trà, dựa vào thứ này có thể giảm hai phần!” Giọng điệu Tử Thoa vẫn trong trẻo mà lại lạnh lùng như cũ, chỉ là trong giọng nói đã có thêm chút độ ấm.
“Vậy lần này có được tính không?” Tử Ngạnh vội cướp lời, phong độ vừa thể hiện hoàn toàn biến mất.
Hai phần của tám mươi lượng Thanh Ngân cũng không ít đâu!
“...”
Tử Thoa không buồn phản ứng Tử Ngạnh, chỉ tiếp tục ngồi trên mái hiên, nhìn đám mây trên bầu trời, uống trà trong tay, không biết đang suy nghĩ gì.
Hai người bên dưới nhìn nhau một cái, sau đó xoay người rời đi.