Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ví dụ như ở nơi cực Bắc muốn thu thập một ít Tiên Thiên Hỏa Tinh sẽ phải chạy đến núi lửa phía Nam. Không chỉ đường sá xa xôi mà còn phải dùng tới cả công pháp đặc biệt.
Sao không thu thập Tiên Thiên Thủy Tinh ở cực Bắc, mang tới chợ Thanh Vân hoặc trao đổi, hoặc là bán lấy Thanh Ngân, rồi lại dùng Thanh Ngân mua Tiên Thiên Hỏa Tinh.
Có lẽ trong quá trình này sẽ có hao tổn, nhưng cũng thuận tiện hơn nhiều so với việc trực tiếp đi thu thập.
Về phần luyện đan, luyện khí, có đôi khi cần trên trăm loại tài liệu. Mỗi loại đều tự mình thu thập thì còn luyện đan, khí gì nữa, không bằng tới vùng dã ngoại hoang dã cầu sinh luôn đi.
Bách Linh Tru Tiên Kiếm gì đó cần thu thập ba trăm sáu mươi lăm loại linh dược, chờ thu thập xong thì mình cũng từ kiếm tu biến thành hái dược sư rồi!
Chợ Thanh Vân cũng phát triển lớn mạnh nhờ vậy, có mua có bán, có bán có mua, để tu sĩ đều có thể đạt được thứ mình cần trong chợ.
Trong đó, ai là người được lợi lớn nhất ở chợ Thanh Vân?
Còn phải nói nữa à?
Đương nhiên là Thanh Hoa Phái rồi!
Chỉ cần dùng Thanh Ngân, Thanh Hoa Phái có thể luôn có lợi nhuận, đứng ở thế bất bại!
Hàng hóa ở chợ Thanh Vân nhập vào xuất ra, biến Thanh Hoa Phái thành quái vật lớn tại trung bộ của Tu Tiên giới!
Phát hành tiền rồi để tiền lưu thông chính là lợi nhuận lớn nhất.
...
Nhất Phẩm trà lâu, chợ Thanh Vân.
Tử Ngạnh và Hứa Thuận ngồi đối diện nhau, hôm nay Hứa Thuận không phải trực ban, thế nên Tử Ngạnh mới hẹn Hứa Thuận đi uống trà.
Trà này rất thơm, tất nhiên cũng là Hứa Thuận mời.
Bởi vì Tử Ngạnh cho Hứa Thuận một tin tức bùng nổ.
“Phụt...” Hứa Thuận phun trà ra, khiếp sợ nói: “Cái gì? Ta là vị hôn phu của Tử Thoa?”
“Ta mẹ nó sao lại không biết chuyện này!”
Đây là cái chuyện máu chó gì vậy!
Vị hôn phu cũng làm ra rồi!
Tử Ngạnh nhìn vẻ mặt Hứa Thuận mờ mịt, nói: “Ngươi thật sự không biết?”
“Đương nhiên, có ai nói với ta đâu.” Hứa Thuận lắc đầu nói.
Hắn tới chợ Thanh Vân cả tháng rồi mà vẫn không biết mình đã đắc tội gì với Tử Thoa, đành phải nhờ Tử Ngạnh có chiêu số không chính thống lắm giúp nghe ngóng một chút.
Rốt cuộc là mình cản đường Tử Thoa hay thế nào.
Dù sao cũng phải biết nguyên nhân mỗi ngày hắn đều bị Tử Thoa khinh bỉ thế chứ.
Tùy tiện giáp mặt hỏi thẳng cũng không thỏa đáng lắm!
Hắn muốn hỏi thăm những Tập Vệ khác, nhưng sáu Tập Vệ khác ngoại trừ trực ban thì đều đóng cửa tu hành.
Tình cảm đồng nghiệp cũng không đến mức không có tí nào, chỉ có thể nói là ít ỏi không đáng kể.
“Theo tin tức của ta, sở dĩ vị trí Tập Vệ trống một người là vì có người muốn ngấm ngầm hành động, cưới Tử Thoa sư muội.” Tử Ngạnh thấp giọng nói: “Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng đấy!”
“Hả? Thanh Hoa Phái chúng ta không phải luôn chú ý tự do yêu đương sao? Có người chơi xấu như vậy mà không ai nói gì à.” Hứa Thuận cười khẽ một tiếng, nói vẻ hơi khinh bỉ.
“Tuy là nói như vậy nhưng Tử Thoa sư muội thì khác, nàng có của hồi môn. Nghe nói nàng được kế thừa một đống lớn di sản từ sư tôn nàng!” Tử Ngạnh nói: “Nếu cưới được nàng, ngu huynh ta cũng không cần đi chở khách nữa.”
Hứa Thuận nhìn gã đầy khinh bỉ, nói: “Dựa vào nữ nhân, ăn bám, không phải trượng phu.”
Tử Ngạnh cười hì hì, nói: “Sư đệ à, ta chỉ có ý tưởng này thôi nhưng ngươi mới là ăn bám thật đấy!”
“...” Hứa Thuận nghẹn họng không nói nên lời, hắn nói: “Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm.”
“Hiểu lầm hay không hiểu lầm thì không biết, nhưng ta biết mình chắc chắn sẽ không cưới một người vì ham của hồi môn của người ta.”
“Vì sao?” Tử Ngạnh không hiểu: “Nghe nói đó là một khoản lớn lắm! Quan trọng nhất là động phủ tổ truyền của nhất mạch kia, ai biết bên trong có thứ tốt gì.”
“Người tu hành chúng ta cứ nhìn chằm chằm của hồi môn cùng di sản của người khác như thế sẽ khiến chúng ta trở nên rất xấu xa. Thứ hai, ta có thể mượn ngọc bài của sư tôn, muốn cái gì cũng không cần phiền toái như vậy.” Hứa Thuận nói.
Nhiều năm qua Hứa Thuận cũng từng mượn ngọc bài của Lam đạo nhân để dùng.
Thật sự là luyện đan, luyện khí rất đốt tiền. Nhưng hắn dùng ngọc bài mua đồ rất chừng mực, dù ngọc bài hạn mức vô hạn nhưng hắn cũng chỉ dùng số tiền hắn nên tiêu thôi!
“Hả? Ngọc bài của lệnh sư?” Hổ khu của Tử Ngạnh chấn động, sau đó vỗ mạnh lên bàn trà, tạo thành một dấu tay trên bàn, nói: “Đều là làm sư tôn, sao chênh lệch lại lớn như vậy!”
“Ngọc bài của sư tôn ta đừng nói cho ta mượn dùng, đến nhìn cũng không để cho ta nhìn thấy kìa!”
“Lệnh sư còn thu đồ đệ không? Để ta làm đồ đệ của lệnh sư cho! Ta sẽ làm sư đệ của Tử Tài sư huynh ngươi! Tôn sư ở đâu, ta đây...”
Hứa Thuận cảm thấy không nói nên lời, Tử Ngạnh sư huynh thật đúng là con mẹ nó cả người đều “cứng cỏi”.
Vì ngọc bài mà thậm chí muốn bái nhập môn hạ Lam đạo nhân, ngay cả sư đệ cũng sửa miệng thành gọi sư huynh!
Hứa Thuận chế giễu: “Ngươi mà lấy được ngọc bài của sư tôn ngươi, chưa biết chừng bên trong sẽ gặp phải đại họa không tưởng đấy!”
Lúc không có tiền còn dám đầu cơ tiền tệ, lúc có tiền không phải lật trời luôn à?
Hắn lại nói tiếp: “Tử Ngạnh sư huynh ăn nói cẩn thận! Sư tôn ta nghe được không sao, để sư tôn ngươi nghe được...”
“Sư tôn ta nghe được thì sao chứ?” Tử Ngạnh cười hì hì, nói: “Sư tôn ta còn tiêu sái hơn cả ta. Ông ấy chỉ biết nói với ta hai từ.”
“Hai từ gì?”
“Mau cút!”
“...”
Quả nhiên có dạng sư tôn gì thì sẽ có dạng đồ đệ đó. Người âm dương già đời như Lam Đại chưởng môn có một gã đồ đệ như vậy cũng rất hợp lý.
“Chúng ta nói tiếp về Tử Thoa đi!” Hứa Thuận nhanh chóng kéo đề tài lại, cứ nghiêng nữa thì mẹ nó không biết sẽ lệch đến đâu.
“Trước khi đến đây ta căn bản không biết Tử Thoa, càng không nghĩ tới chuyện cưới nàng, cũng không ham của hồi môn của nàng. Hơn nữa sư tôn cũng là đột nhiên nảy ra ý định, sắp xếp cho ta đến chợ Thanh Vân.”
“Thế nên đây chắc chắn là hiểu lầm!” Hứa Thuận phân tích rõ ràng.