Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Đa tạ sư tỷ.”
Đi hết một vòng, Hứa Thuận hành lễ, nói với Tử Thoa.
“Không cần khách khí, đều là sư thúc dặn dò cả!” Tử Thoa lạnh lùng nói, nói xong bèn quay đầu rời đi: “Không có gì nữa, ta đi đây.”
Nhìn bộ dáng này, giọng điệu nói chuyện này. Không cần phải nói Hứa Thuận cũng đoán được sự xuất hiện của mình không biết đã đắc tội nàng ở chỗ nào.
Hắn không nói gì, chỉ đi nhận đồng phục của mình, cũng đăng ký ngọc bài của mình ở Tập Vụ Ty một lần nữa.
Từ đó hắn trở thành một thành viên của Tập Vệ.
Thanh Vân Tập Vệ chỉ có tám người, cứ hai Tập Vệ thành một tổ, mà người hợp tác với Hứa Thuận chính là Tử Thoa.
Ngoại trừ Nguyên Thần kỳ tọa trấn ra thì đại đa số Tập Vệ đều là tu sĩ Long Hổ kỳ. Kim Đan kỳ chỉ có một vị, Kiến Chân kỳ không có ai.
Hứa Thuận là Long Hổ kỳ tầng một, còn Tử Thoa là Long Hổ kỳ tầng hai, trong đội Tập Vệ hai người bọn họ có tu vi thấp nhất.
Công việc của hai người là cứ cách bốn ngày lại lái phi chu tuần tra chợ Thanh Vân một lần.
Gặp chuyện gì thì xử lý ngay tại chỗ.
Không thể xử lý tại hiện trường thì kéo đến Tập Vụ Ty xử lý.
Nhìn có vẻ như rất nhiều việc, trách nhiệm cũng nặng nề, nhưng thật ra giống như bảo vệ trong tiểu khu, trách nhiệm công việc tới mấy xấp tài liệu dày.
Nhưng làm việc thực tế chính là ngẩn người.
Đúng, ngẩn người.
Tiết tấu sinh hoạt của tu sĩ tương đối chậm, thường một lần bế quan cũng mất mấy tháng, một phong thư gửi đi đợi ba đến năm năm vẫn không thấy hồi âm cũng là bình thường.
Hứa Thuận còn nghe người ta nói, trong vòng năm mươi năm có người viết cho bằng hữu ba phong thư, nhưng bằng hữu chỉ gửi lại cho người nọ một phong thư.
Trên thư chỉ có ba chữ, “Đang bế quan”.
Có tiết tấu cuộc sống như thế, chợ Thanh Vân trong mắt tu sĩ rất náo nhiệt, nhưng trong mắt Hứa Thuận... Cảm giác giống như khu danh thắng không nổi tiếng mùa ế khách, trên đường chỉ có vài người qua lại.
Khác xa cảnh tượng chen vai sát cánh.
Hơn nữa Thanh Hoa Phái uy danh hiển hách, chợ Thanh Vân lại có tu sĩ Nguyên Thần tọa trấn, không có kẻ nào mắt mù dám đến gây sự. Thế nên công tác của Tập Vệ thanh nhàn hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Mấy ngày đầu làm việc chung Tử Thoa còn lạnh mặt, lái phi chu dẫn Hứa Thuận đi vài vòng làm quen với tuyến đường tuần tra.
Mấy lần sau lại để Hứa Thuận tự mình lái phi chu, còn nàng thì trở về tu hành.
Theo lý mà nói, phải có hai người một tổ, nhưng Tập Vệ khác và Lam Hưng không nói gì, Hứa Thuận mới đến cũng không tiện nói nhiều.
Ngoại trừ mỗi ngày tu hành cùng trực ban ra, Hứa Thuận đã đi khắp từng chỗ từng cửa hàng tại ba phường trong chợ Thanh Vân.
Ba phường chính là Đan phường, Khí phường, Bách hóa phường, một nơi đều làm việc như tên gọi.
Hắn tự mình làm bảng ghi chép về chủng loại và số lượng cửa hàng, phỏng đoán lượng hàng hóa bọn họ xuất ra, phỏng đoán lượng hàng bán trong toàn bộ chợ Thanh Vân, cùng với tình hình kinh tế của toàn bộ trung bộ Tu Tiên giới. Không thống kê thì không biết, thống kê rồi mới biết, số liệu thực tế và tưởng tượng của mình chênh lệch rất lớn.
Dựa theo phỏng đoán của Hứa Thuận, nơi mua bán nhiều nhất chợ Thanh Vân chẳng lẽ không phải hai phường Đan phường và Luyện phường sao?
Dù sao thì đan dược có thể trợ giúp tu hành, pháp khí còn có thể hộ thân, cả hai đều là át chủ bài của Vân Thủy Tông.
Nhưng thật ra trong Bách hóa phường thì số lượng lăng la tơ lụa, bút mực giấy nghiên, chiếc lược cây chổi, dầu chải tóc, hoa cao, ốc vẽ mày, son phấn vân vân bán ra càng lớn.
Trong đó giá của hương liệu, thuốc màu, lá trà càng khiến Hứa Thuận phải kinh hãi.
Lá trà thì Hứa Thuận có thể hiểu được, dù sao lá trà ở thời đại nào cũng có cấp thấp và cấp cao, còn được lăng xê rất mạnh.
Nhưng giá thuốc màu còn đắt hơn so với đan dược, pháp khí, mà không chỉ đắt hơn bình thường mà còn đắt hơn rất nhiều, điều này khiến Hứa Thuận không hiểu nổi.
Hồ lô vỏ vàng Hứa Thuận mua lúc trước cùng lắm chỉ một hai trăm Thanh Ngân, nhưng có loại son phấn lại lên tới hai ba trăm lượng Thanh Ngân một hộp.
Về phần lăng la tơ lụa, các loại vải vóc tài liệu kỳ lạ càng đắt đến không tưởng nổi.
Hứa Thuận đã từng nhìn thấy một tấm vải Tịch Hà, chính là loại vải tu sĩ thu thập ráng chiều trên núi tạo thành tơ, dùng ròng rã ba mươi năm mới dệt thành tấm vải này.
Một thớt vải mở ra như thể cả căn phòng đều là ráng chiều, lóa mắt người xem. Đừng nói là nữ nhân, ngay cả nam nhân cũng khó lòng từ chối cảnh đẹp như thế.
Giá bán càng thêm khoa trương, lên tới bốn nghìn lượng Thanh Ngân, đã vậy còn phải đặt trước mới có.
Đan phường và Khí phường thì ngược lại với Bách hóa phường.
Tu sĩ tới Bách hóa phường đa số đều để mua đồ, số ít người mới đến bán đồ. Mà đa số người tới Đan phường và Khí phường đều là để bán đồ, số ít mới mua đồ.
Hứa Thuận nhìn thấy là hiểu, đa số bọn họ đều là người ở một số nơi xa xôi, mang đến sản vật địa phương, ví dụ như khoáng vật, thảo dược, thậm chí tài liệu chính bọn họ cũng không hiểu tìm đến hai phường này thử thời vận, xem thử có thể đổi thành Thanh Ngân hay không.
Có Thanh Ngân lại đến Bách hóa phường mua đồ mang về, hoặc là tự mình dùng, hoặc để bán trao tay.
Bởi vậy ở Đan phường và Khí phường hầu như luôn có người mở quầy bán hàng, trên quầy bày những món đồ kỳ quái.
Có thể là tài liệu luyện đan, có thể là tài liệu luyện khí.
Chỉ riêng tài liệu luyện đan Hứa Thuận biết đã có hơn một nghìn tám trăm loại, về phần tài liệu luyện khí lại càng nhiều không đếm xuể.
Thế nên chỉ cần giá cả thích hợp thì việc buôn bán của bọn họ cũng không tệ lắm. Ngươi mua đồ của bọn họ đa số đều là tu sĩ Đan phường, Khí phường.
Những tu sĩ kia sau khi mang đồ về sẽ tiếp tục luyện chế đan dược, pháp khí, hoặc tự mình sự dùng, hoặc bán đi.
Nói tóm lại, chợ Thanh Vân trải qua mấy nghìn năm phát triển đã rất hoàn thiện, rất phù hợp với nhu cầu giao lưu hàng hóa của tu sĩ.
Tu sĩ cũng muốn tự cung tự cấp, nhưng mỗi tu sĩ ở những khu vực khác nhau, hoàn cảnh không giống nhau, sản phẩm cũng không giống nhau.