Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Thế nào sư đệ? Sau khi có bài, phi toa vốn còn nhiều chỗ trống của ta cũng đầy khách rồi!” Tử Ngạnh nhìn Hứa Thuận, cầm ngọc bài của mình nói: “Không có việc gì còn có thể kiếm chút ít.”

“Chờ ta có tiền ta lại mua thêm vật liệu cải tạo phi toa lớn một chút, đến lúc đó một chuyến có thể chở càng nhiều người!” Tử Ngạnh rung đùi đắc ý nói.

“Vậy không bằng ngươi mở phòng bài luôn đi?” Hứa Thuận giễu: “Có tiền thì chẳng thà thuê một gian phòng ở chợ Thanh Vân, phục vụ chút nước trà, kéo chút tài trợ mở trận đấu, chẳng phải kiếm được tiền nhanh hơn so với chở khách à?”

Tử Ngạnh sửng sốt, đúng rồi!

Gã trực tiếp mở một phòng bài, chẳng phải kiếm được nhiều tiền hơn chở khách à!

“Không ngờ Tử Tài sư đệ lại có đầu óc như vậy, là vi huynh nghĩ sai rồi.” Tử Ngạnh vỗ tay một cái: “Ta sẽ cầm có phi toa, đổi thành Thanh Ngân rồi đầu tư vào phòng bài!”

...

Tốc độ hành động của ngươi cũng nhanh quá rồi?

“Ngộ nhỡ phòng bài thua lỗ, chẳng phải ngươi sẽ mất phi toa à, lúc đó ngươi phải làm sao?” Hứa Thuận ngăn gã lại.

“Ta đây...” Tử Ngạnh cắn răng nói: “Chỉ có thể tới Tương Trúc Lâu bán thân.”

Tương Trúc Lâu là thanh lâu nổi danh nhất chợ Thanh Vân.

Không chỉ có khách nam mà còn có khách nữ và khách bất nam bất nữ!

“Ngộ nhỡ Lam Đại sư thúc biết chuyện này, liệu có thể thanh lý môn hộ hay không!” Hứa Thuận cười nói: “Đồ đệ lăn lộn đến mức phải bán mông...”

Tử Ngạnh lập tức nói: “Đồ đệ lăn lộn đến mức phải bán mông thì sư tôn như ông ấy chẳng lẽ không có trách nhiệm à?”

“Ui... Hình như cũng hơi có lý!” Hứa Thuận khẽ gật đầu, còn nói thêm: “Ta hiện giờ tới nhận chức Tập Vệ (hộ vệ của chợ) ở chợ Thanh Vân, chờ ta tìm được chỗ tốt rồi...”

“Tập Vệ? Công việc béo bở đấy!” Tử Ngạnh ngắt lời Hứa Thuận, nói tiếp: “Ta cũng xin sư tôn làm Tập Vệ mà ông ấy trực tiếp từ chối ta!”

“Nếu ta làm Tập Vệ, không tới hai năm là có thể trả hết nợ rồi. Không tới ba năm ta lại luyện một chiếc phi chu mới!”

“Đáng tiếc...” Tử Ngạnh tiếc nuối nói.

“Con đường của ngươi không chính thống như vậy, Lam Đại sư thúc không yên tâm cũng không có gì lạ.” Hứa Thuận cảm thấy mình vẫn đánh giá thấp sự lỗ mãng của Tử Ngạnh.

Không quá hai năm là trả hết nợ, điều này...

Hứa Thuận nghĩ đến đây, lấy ra ngọc bài, chuẩn bị trả tiền phi toa.

“Tử Tài sư đệ, lần này coi như sư huynh đưa ngươi đến nhậm chức!” Tử Ngạnh thấy Hứa Thuận móc ngọc bài ra thì luôn miệng từ chối: “Nếu Tử Tài sư đệ đồng ý, ngu huynh có một đề nghị thế này, để ta bao ngươi...”

“Không. Ta làm tốt chuyện của mình là được rồi.” Hứa Thuận lắc đầu nói: “Nếu Tử Ngạnh sư huynh rảnh rỗi thì có thể đến trao đổi về việc luyện khí, ta sẽ trả tiền học phí.”

“Hiếm khi mới có sư đệ cảm thấy hứng thú với luyện khí, còn trả học phí cái gì?” Tử Ngạnh có chút hào sảng nói: “Thanh Hoa Phái chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là người hiểu luyện khí quá ít.”

“Sau này sẽ lải nhải bên tai Tử Tài sư đệ nhiều hơn rồi.”

Còn lải nhải về luyện khí hay lải nhải cái khác thì chỉ có gã biết.

Hứa Thuận đáp lễ: “Là ta làm phiền Tử Ngạnh sư huynh mới đúng. Ta phải tới chợ Thanh Vân báo danh rồi sư huynh, chúng ta gặp lại sau.”

“Được được! Sư huynh đi tìm khách tiếp đây!” Tử Ngạnh cũng hành lễ một cái rồi nói.

Hứa Thuận chào tạm biệt gã, đi chưa được bao xa đã quay đầu lại, chỉ thấy Tử Ngạnh đang hô lên với mấy người ở xa: “Mấy vị sư đệ, đánh bài không? Lên xe đánh bài, không làm lỡ việc của các ngươi!”

Chưởng môn đích truyền thế mà có thể kiên trì chở khách hơn hai mươi năm... Không chỉ đi theo con đường không chính thống mà còn rất có nghị lực.

Tiến vào chợ Thanh Vân, nơi này không có gì khác so với lần trước Hứa Thuận tới.

Chỉ là mấy cửa hàng đã đổi bảng hiệu mà thôi.

Còn nhớ lần trước đến chợ Thanh Vân là mấy năm trước đi mua mấy bộ y phục giảm giá, vì mấy bộ y phục kia còn đụng hàng với quần áo của Hoàng Đan Hội, thế nên mới dẫn tới phiền toái phía sau.

Theo đường lớn, Hứa Thuận rất nhanh đã tới phủ đệ nằm ở trung tâm chợ Thanh Vân, nơi này là nơi làm việc của chợ Thanh Vân.

Rất nhiều việc về phòng ốc, hàng hóa, thế chấp, vay mượn, tranh cãi trong chợ Thanh Vân đều sẽ đến đây giải quyết, bởi vậy nhân số nơi này không ít.

Trong đó người quản lý phần lớn là người của Thanh Hoa Phái, số ít là người của Vân Thủy Tông, còn có một ít là người bình thường không có tu vi. Bọn họ dùng phương thức của gia tộc, một đời rồi lại một đời làm việc trong chợ Thanh Vân.

Đi vào phòng làm việc tận cùng bên trong, Hứa Thuận chào hỏi mấy sư huynh đệ quen mặt, sau đó đưa thư của sư tôn cho một vị sư thúc.

“Ồ? Ngươi là đồ đệ của tên Lam béo kia à?” Đạo nhân nhận thư tên là Lam Hưng, nhìn qua khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, tuổi thật thì không rõ.

Hứa Thuận nhận ra, tu vi của người này ít nhất từ Nguyên Thần trở lên.

Từ khẩu khí của ông ta có thể đoán được, Lam Hưng hoặc rất thân với Lam đạo nhân, hoặc có thù oán với nhau.

Nhưng nếu có thù sẽ không giới thiệu Hứa Thuận đến nơi này.

“Hừ! Lam béo giờ phát đạt rồi, sắp phi thăng rồi, coi thường lão bằng hữu như ta đây. Giới thiệu đệ tử đến cũng chỉ viết một phong thư chứ không tự mình đến, tự cao tự đại thật đấy!”

“Nhưng nể tình thằng nhãi này mở miệng là một tiếng Hưng ca, ta đại nhân không chấp tiểu nhân, không so đo với thằng nhãi này.” Lam Hưng lải nhải rất nhiều, nhưng không đuổi Hứa Thuận đi.

“Tử Thoa, dẫn người mới đi làm quen đi!” Ông ta hô lớn với một nữ tu bên ngoài.

Tử Thoa là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, có điều sắc mặt trông không tốt lắm.

Khuôn mặt của nàng giống như cửa sổ phủ sương sớm trong ngày đông, thanh lãnh mà tuyệt mỹ, không có chút độ ấm nào. Nàng mặc đạo y màu tím đỏ gọn gàng ngăn nắp, dẫn Hứa Thuận đi một vòng quanh phòng làm việc.

“...Nơi này là Tập Vụ Ty, hầu hết mọi người đều làm việc tại đây... Nơi này là hậu viện, là nơi để nghỉ ngơi...”

“...Tĩnh Tâm Lâu, nơi uống trà...”

“...Lục Đạo Thái, chỗ ăn cơm...”

Cưỡi ngựa xem hoa, giống như chỉ làm cho có lệ, Tử Thoa giơ ngón tay chỉ cho Hứa Thuận từng chỗ trong phòng làm việc.