Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 179. Hổ Xuống Đồng Bằng Bị Chó Khinh!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“...”

Đổ Tiên Mặc Hôi Ngữ im lặng, ông ta thật sự không ngờ Hứa Thuận lại hỏi vấn đề này.

“Ngươi cùng lắm chỉ là một tu sĩ Long Hổ kỳ nhỏ bé vậy mà lại biết chuyện của Tiên giới?” Đổ Tiên Mặc Hôi Ngữ trầm mặc một hồi mới nói.

“Sao vậy, lòng mang thiên hạ không được à?” Hứa Thuận hỏi ngược lại.

“Hả... lòng mang thiên hạ?!” Đổ Tiên Mặc Hôi Ngữ cười lạnh một tiếng, nói: “Trong lòng mang thiên hạ thì có ích lợi gì?”

“Bọn chúng khủng bố cỡ nào?”

“Tất cả quy tắc trước mặt bọn chúng đều bị đánh nát!”

“Tất cả ước thúc trước mặt bọn chúng đều bị phá vỡ!”

“Thiên Ma Uyên, Cửu Tinh Đài, Thái Sơ Các trên Tiên giới đều bị bẻ gãy nghiền nát đánh bại. Chỉ còn lại Tiên phủ của tứ Đế vẫn đang cố gắng ngăn cản.”

“Ngăn cản cũng vô dụng...”

Đổ Tiên Mặc Hôi Ngữ thở dài một hơi, lại nói: “Nếu có thể chống cự, ai lại nguyện ý chạy trốn chứ?”

“Ngươi chỉ có thể cầu mong bọn chúng sẽ không đến nơi này, nếu không...”

Hứa Thuận cảm thấy ông ta nói một tràng nhưng không nói đến trọng điểm, bởi vậy hắn mới nói: “Nói thẳng vào vấn đề đi, ngươi cứ nói kẻ địch của Tiên giới là ai thôi!”

Đổ Tiên Mặc Hôi Ngữ hỏi lại: “Ta nói xong ngươi sẽ ra khỏi thạch thất này, bắt đầu ván bài vĩ đại sao?”

“Có lẽ.” Hứa Thuận nói: “Ta nghe bí mật của Tiên giới xong, sau đó còn phải ra ngoài đánh cược với ngươi, còn muốn hại chết nhiều người như vậy. Nói thật, có lẽ không có lời lắm.”

“...”

“Ta đây mẹ nó nói cái trứng gì nữa!” Đổ Tiên Mặc Hôi Ngữ nói với vẻ tan vỡ.

Ông ta rất bất đắc dĩ với Hứa Thuận.

Cách tốt nhất để đối phó với cờ bạc chính là không chơi cờ bạc.

Không cược thì không có vết xe đổ!

Mặc ông ta nói một nghìn lời, nói một vạn câu, Hứa Thuận không cược với ông ta thì ông ta cũng không có cách nào.

Đều do quy tắc chết tiệt này, cảm giác nghi thức chết tiệt này!

Đều do ông ta có kinh nghiệm tổ chức hoạt động, xây dựng bí cảnh như vậy!

Lần sau sẽ khác!

Ông ta không ngừng tìm cớ cho thất bại của mình, lúc này lại nghe được Hứa Thuận nói: “Ngươi nói có thể ta sẽ đi ra ngoài, ngươi không nói có thể ta sẽ không ra ngoài.”

“Phải xem ngươi định thế nào?”

Tuy Hứa Thuận không biết ván bài Thiên Nhân xảy ra chuyện gì, nhưng Đổ Tiên gấp gáp như thế chắc chắn đã có nơi nào đó xảy ra vấn đề.

Người khác sốt ruột thì kệ người ta, mình cũng không cần vội.

“...” Đổ Tiên tức đến giơ chân!

Ông ta chưa từng bị một tu sĩ Long Hổ kỳ nhỏ bé nào bắt chẹt như thế!

Đúng là nực cười!

Thôi được, nếu ván này không mở được thì lại đợi thời cơ vậy!

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nếu lão tử vẫn còn tu vi...

Trong cơn nóng giận, Đổ Tiên giải tán ván bài Thiên Nhân.

Chỉ cần Tu Tiên giới vẫn có người đánh bạc, chỉ cần ông ta vẫn còn năm mươi hai lá bài poker, cuối cùng sẽ có một ngày ván bài Thiên Nhân sẽ quay lại!

Khi đó mới là cơ hội của ông ta!

Vì thế trong một trận bạch quang, Hứa Thuận đang ăn lẩu kinh ngạc phát hiện, thế mà hắn trở lại chợ Thanh Vân rồi!

Chỗ hắn đang đứng chính là chỗ mất tích trước đó, cũng là bên cạnh nhà vệ sinh.

Bên cạnh hắn là Tử Ngạnh với vẻ phấn khởi, mấy ngày nay gã chơi rất high, thắng không ít tiền! Thế nhưng Tử Ngạnh lại đột nhiên từ trong bí cảnh ván bài Thiên Nhân trở lại chợ Thanh Vân, khiến gã không khỏi sững sờ.

“Hóa ra hai người các ngươi là người như vậy!”

Đúng lúc này bọn họ nghe thấy giọng nói của Tử Thoa.

Tử Thoa ngồi trên mái hiên lầu các cách đó không xa, cảm nhận được khí tức của hai người, lại nhìn hai người ngồi quanh một nồi lẩu bên cạnh nhà vệ sinh, không biết đang làm cái quỷ gì!

“Ăn lẩu cũng phải tới chỗ có mùi này!”

“Đúng là phí công người ta lo lắng!”

“Sư muội, cùng tới luôn!”

Tử Ngạnh phản ứng rất nhanh dù không biết sao mình lại trở về, gã liên tục vẫy tay với Tử Thoa sư muội.

Tử Thoa không phản ứng lại Tử Ngạnh, chỉ nói với Hứa Thuận: “Ngươi mất tích bảy tám ngày rồi, lão bất tử Lam Hưng kia rất lo cho ngươi.”

Dứt lời, nàng nhẹ nhàng nhảy lên một cái, nương theo gió mà đi.

Hứa Thuận chỉ xoay người nhặt lên lá bài ba cơ rơi bên cạnh nhà vệ sinh.

Đổ Tiên chó má gì đó chỉ có vậy thôi sao?

Thế này cũng quá đầu voi đuôi chuột rồi nhỉ?

Chỉ có vậy thôi?

Cũng đúng, chó cờ bạc cũng không khác gì lắm.

Nói như rồng leo, làm như mèo mửa.

“Tử Tài sư đệ, ngươi không biết đâu, mấy ngày nay ngu huynh tới một chỗ chơi vui lắm, trong đó có rất nhiều lão ca, bọn họ đều là nhân tài, nói chuyện lại dễ nghe...” Tử Ngạnh nhìn Hứa Thuận cầm lá ba cơ trầm tư, lải nhải một tràng.

“Ừm, ta cũng đi!” Hứa Thuận nói xong thu dọn nồi lẩu, dùng pháp thuật phong bế, chờ lần sau lại ăn tiếp.

“Hả, vậy sao ta không nhìn thấy sư đệ?” Tử Ngạnh hỏi.

“Bởi vì ta bận ăn lẩu!”

“Hả?” Tử Ngạnh không hiểu Hứa Thuận có ý gì.

Ăn lẩu có thâm ý gì sao?

“Đi, chúng ta trở về tìm sư tôn ta và sư tôn ngươi! Chuyện này liên quan tới Trích Tiên!” Hứa Thuận kéo gã, nói.

Tử Ngạnh không tin nổi: “Hả? Ông ta là Trích Tiên thật à?”

“Vậy ngươi nghĩ là gì?”

“Ta tưởng ông ta là một tinh linh cờ bạc, thấy chúng ta đánh bài mệt mỏi như vậy nên kéo chúng ta vào chơi chung... Còn tưởng ông ta cũng rất thích đánh bài, là người tốt cơ!” Tử Ngạnh nghĩ một lát rồi nói.

“...”

Trước khi trở lại Thanh Hoa Phái, Hứa Thuận tới phòng làm việc báo một tiếng bình an với Lam Hưng Chân Nhân.

Dù sao hắn đã mất tích bảy tám ngày, Lam Hưng còn phái người đi tìm hắn.

Lam Hưng Chân Nhân gặp Hứa Thuận trong phòng, nghe hai người Hứa Thuận và Tử Ngạnh nói về những gì trải qua trong mấy ngày này, nhìn hai lá bài poker bằng ngọc, cau mày lại.

Với thân phận của ông ta, tất nhiên ông ta cũng biết tới Trích Tiên.

Ông ta cũng biết Lam Đại và Lam Nhiêm mấy năm qua bận bịu chuyện gì.

Vốn dĩ ông ta có chút ý kiến với việc hai người bận rộn, cảm thấy Trích Tiên đều là Tiên Nhân từ thượng giới trốn xuống, hai người các ngươi còn bỏ đá xuống giếng, có phải có hơi...

Nhưng giờ ông ta cảm thấy Trích Tiên đi tới Tu Tiên giới hình như chưa từng cân nhắc tới cảm thụ của bọn họ.

Nếu Hứa Thuận cứ thế chết trong ván bài Thiên Nhân, chẳng phải ông ta sẽ bị người khác cười chết à?

Một người sống sờ sờ như vậy đưa đến chỗ ngươi, mất tích ngay dưới mí mắt ngươi mà ngươi chẳng biết tí gì à?

Có phải ngươi đang đùa không đấy?