Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 180. Lão Thọ Tinh Uống Thạch Tín!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Chuyện này ta đã biết. Hai người các ngươi mau trở về sơn môn một chuyến đi!” Lam Hưng gật đầu nói với hai người bọn họ.

Chuyện như vậy vẫn nên giao cho hai người kia giải quyết đi!

Đổ Tiên gì đó kia lại dám nhằm vào đồ đệ của hai người Lam Đại và Lam Nhiêm, đúng là... Lão Thọ Tinh uống thạch tín, tự tìm đường chết mà!

“Thôi! Để ta đưa các ngươi đi!” Lam Hưng nói.

Ống tay áo của ông ta vung lên, một mảnh hào quang bao phủ trên thân hai người. Hai người Hứa Thuận và Tử Ngạnh chỉ cảm thấy hoa mắt, núi sông hồ nước ở trước mắt giống như đoạn phim, nhanh chóng hiện lên.

Trong nháy mắt, quang mang tản đi, họ đã tới Phi Vân Nhai.

“Nhanh thật! Đây là thực lực của tu sĩ Chân Nhân sao?” Hứa Thuận cảm khái.

“Đó là đương nhiên, độn pháp của Lam Hưng sư thúc chính là...” Tử Ngạnh nói tới đây, đột nhiên vỗ đùi hô: “Hỏng rồi!”

“Sao thế?”

“Phi toa của ta vẫn ở bên kia!”

“...”

Tử Ngạnh sư huynh, ngươi suy xét thật chu đáo!

Không hổ là tộc có xe!

Hứa Thuận nói: “Chúng ta làm chính sự trước đã, sau đó lại tới chợ Thanh Vân một chuyến! Phi toa sẽ không mất đâu!”

“Sư đệ nói cũng phải.” Tử Ngạnh khẽ gật đầu.

Vì đi tìm Lam Đại chưởng môn và Lam Nhiêm nên hai người từ Phi Vân Nhai chuyển hướng, đi thẳng lên Thanh Hoa Cung trên chủ phong.

Thanh Hoa Cung vẫn là dáng vẻ Hứa Thuận thấy khi trước, phong cách kiến trúc có phần lộn xộn, tràn ngập cảm giác xa xưa.

Nhiều năm qua, Hứa Thuận rất ít khi tới nơi này, hắn cũng không quá quen thuộc nơi này.

Hắn không quen nhưng Tử Ngạnh lại rất quen!

Tử Ngạnh hỏi mấy sư huynh đệ, sau đó quen thuộc dẫn Hứa Thuận đi vào phòng luyện khí trong Thanh Hoa Cung.

Phòng luyện khí là một thạch điện hình chữ nhật, thạch điện có màu ngăm đen, không biết do bị lửa thiêu hay đá xây điện vốn có màu này.

Tại cửa phòng luyện khí, Tử Ngạnh cất giọng hô: “Sư tôn! Tử Ngạnh và Tử Tài sư đệ cầu kiến!”

“Chờ một lát!” Tiếng Lam Đại chưởng môn truyền ra từ trong thạch điện.

Tử Ngạnh nhìn Hứa Thuận, hai người chờ ngay trong đình nghỉ bên ngoài phòng luyện khí.

Trong đình, ngoài bọn họ ra còn có những đạo nhân khác, đều đến tìm Lam Đại chưởng môn.

“Ồ, đây không phải Tử Ngạnh sư huynh sao?”

“Tử Ngạnh sư huynh gần đây chạy phi toa chở khách thế nào?”

“Tử Ngạnh sư huynh đến tìm sư tôn, chẳng lẽ là muốn mượn tiền à?”

Bọn họ khá thân quen với Tử Ngạnh, nhìn thấy Tử Ngạnh và Hứa Thuận đi tới, không chỉ dịch mông chừa thêm chỗ ngồi, đón Tử Ngạnh tới, mà còn trêu ghẹo Tử Ngạnh mấy câu.

Tử Ngạnh hớn hở nói: “Ta tốt xấu gì cũng biết chạy phi toa chở khách. Mấy người các ngươi thì sao? Ngày nào cũng đúng giờ điểm danh, đúng giờ ăn cơm! Chạy gãy chân chỉ vì làm đúng quy trình.”

“Hừ... Cũng dám đến trào phúng ta hả?” Tử Ngạnh mỉm cười, nhanh miệng giết ngược lại mấy người kia.

“Biết ngay Tử Ngạnh sư huynh là con vịt, cái miệng lợi hại nhất! Đây là vị sư đệ nào?” Mấy người kia bị Tử Ngạnh giễu cợt thẳng mặt cũng không tức giận, cười ha hả nói.

“Tại hạ Tử Tài, bái kiến chư vị sư huynh!” Đây là lần đầu Hứa Thuận gặp mấy vị sư huynh này, hắn hành lễ rồi nói.

“Ồ! Thì ra ngươi chính là Tử Tài sư đệ! Hân hạnh! Hân hạnh!”

“Trước kia chỉ từng nghe tới chứ chưa được thấy người. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên không giống người thường!”

“Thì ra ngươi chính là Tử Tài sư đệ! Hân hạnh!”

Mấy người nghe được Hứa Thuận tự giới thiệu, nhiệt tình đáp lại.

“Sao thế, ta nổi danh lắm à?” Hứa Thuận sững sờ, không ngờ mình cũng có chút danh tiếng như thế.

Tử Ngạnh cười ha hả: “Trong núi có lời đồn, Lam Nhiêm sư thúc có một đồ đệ, mỗi ngày đều luyện kiếm, đọc sách, tu hành, rất ít người nhìn thấy.”

“...Chuyện này chẳng lẽ không bình thường sao?” Hứa Thuận không hiểu.

Tu hành không phải là như vậy ư.

Tu sĩ ngồi đối diện Hứa Thuận có dáng vẻ như một thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, gã nói: “Sư đệ nói vậy là sai rồi. Ngoại trừ tu hành chúng ta còn có thể hái thuốc, sao trà, luyện đan, thuận tiện ước hẹn sư muội xinh đẹp cùng đi thưởng thức trà.”

Cuối cùng, gã nói: “Một động một tĩnh, làm việc và nghỉ ngơi kết hợp!”

“...”

Câu uớc hẹn sư muội xinh đẹp cuối cùng mới là mục đích các ngươi hái thuốc, sao trà đúng không.

Tuổi trẻ yêu cái đẹp chính là thiên tính của con người. Sư tỷ sư muội xinh đẹp thử hỏi ai mà không thích chứ?

Trong mắt người khác, Hứa Thuận vùi đầu tu luyện như vậy đúng là quái nhân.

Hơn nữa Hứa Thuận còn là đồ nhi của tu sĩ phi thăng Lam Nhiêm, tất nhiên sẽ bị người khác chú ý, dẫn tới bị người khác đưa chuyện.

“Ta chỉ cảm thấy...” Hứa Thuận đang muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe được trong phòng luyện khí truyền đến tiếng kêu rên thống khổ.

“Đau chết ta rồi! Đau chết ta rồi!”

Thanh âm này vô cùng quen tai, chính là giọng của Đan Tiên.

“Kẻ sĩ có thể giết nhưng không thể làm nhục!”

“Có bản lĩnh thì giết lão tử đi!”

“Các gia gia, các ngươi hạ thủ nhẹ chút đi!”

Giọng điệu như nước chảy mây trôi lại trước sau không đồng nhất như thế, cũng chỉ có Đan Tiên mới có thể nói được.

“Chậc chậc... Ta cho rằng Tiên Nhân đều là trung trinh bất khuất, chí cao đạo xa, thật không ngờ!”

“Nỗi sỉ nhục của Tiên Nhân!”

“Nỗi sỉ nhục của tu sĩ!”

Mấy tu sĩ trong đình đều là đệ tử hạch tâm của Thanh Hoa Cung, tất nhiên đều biết sư tôn bọn họ đang làm gì.

Bọn họ cũng không ngờ đường đường Trích Tiên lại như vậy...

Quả là khiến người ta quá thất vọng.

Nếu Đan Tiên biết bọn họ đang nói gì, chắc chắn sẽ bảo bản thân còn sống mới là quan trọng nhất, cái nhìn của người khác thế nào không quan trọng!

Tiếng Đan Tiên kêu rên kéo dài hai canh giờ, đủ lời cầu xin tha thứ lẫn đe dọa khiến Hứa Thuận nghe phát mệt.

Tử Ngạnh thì cùng mấy đạo nhân lải nhải hiểu biết về chạy xe gần đây, đồng thời hỏi thăm tin tức trong Thanh Hoa Cung.

Cuối cùng cửa lớn phòng luyện khí mở ra.

Theo phòng luyện khí tản ra sóng nhiệt, Hứa Thuận thấy được Lam Đại và Lam đạo nhân.

Hai người bọn họ dường như có tâm sự gì đó nên vẫn luôn cau mày.

Ở bên cạnh bọn họ còn có không ít tu sĩ. Nhìn đạo y vân văn màu lam trắng trên người họ, Hứa Thuận biết bọn họ là tu sĩ của Vân Thủy Tông.

Vân Thủy Tông và Thanh Hoa Phái có quan hệ rất gần gũi.