Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Hôm nay tạm thời thế đã, đa tạ các vị đạo huynh!” Lam Đại thấy mấy người Hứa Thuận trong đình, biết có việc, bèn nói với mấy vị tu sĩ Vân Thủy Tông bên cạnh.
“Lam chưởng môn khách khí rồi!” Một vị tu sĩ tóc trắng của Vân Thủy Tông nói: “Đây là chuyện lớn, chúng ta tự biết chừng mực. Thời gian...”
“Nói năng cẩn thận!” Lam Đại ngắt lời ông ta.
“Khụ khụ... Hôm nay chúng ta về trước, ngày mai lại đến!” Ông ta tự biết đã lỡ lời, bèn dẫn theo mấy người bên cạnh vội vàng rời đi.
“Mấy người các ngươi đi theo ta!” Lam Đại và Lam Nhiêm nhìn mấy người Hứa Thuận, hô.
Mấy người bèn đi vào thư phòng của Lam Đại.
Thư phòng của chưởng môn không giống bình thường, đặc biệt nhất là không chỉ một gian thư phòng.
“Có chuyện gì?”
Trong một gian thư phòng thanh u tĩnh nhã, Lam đạo nhân ngồi ở một đầu bàn sách, nhìn Hứa Thuận rồi hỏi.
Ông ta biết Hứa Thuận sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến mình.
Thư phòng nằm ở hướng Nam, đón ánh nắng rất tốt, lúc chạng vạng, một tia nắng dịu có thể xuyên qua cửa sổ tinh xảo, chiếu lên sàn gỗ cổ xưa, như thể phủ thêm một lớp ánh vàng cho thư phòng.
Cửa thư phòng được chế tạo từ cổ mộc thượng đẳng, khắc hoa văn âm dương tinh tế nhẵn nhụi, vừa có vẻ trang trọng lại không mất linh động.
Trước mặt Lam đạo nhân là một chiếc bàn sách rộng, mặt bàn làm từ ngọc thạch bóng loáng, trên đó rải rác mấy quyển sách cổ gáy đóng chỉ, trang sách đều đã ố vàng.
Hứa Thuận ngồi một bên khác của bàn sách.
Trước mặt hắn là một ống đựng bút sứ thanh hoa tinh xảo cắm đủ loại bút lông, có cái cán bút khắc thi từ, có cái lại khảm ngọc thạch.
Nghe Lam đạo nhân hỏi, Hứa Thuận bèn lấy lá bài ba cơ bằng ngọc kia ra, đưa tới, sau đó nói chuyện đầu voi đuôi chuột xảy ra ở chợ Thanh Vân.
Lam đạo nhân nhận lấy lá ba cơ, lẳng lặng nghe Hứa Thuận kể lại toàn bộ quá trình.
“Hóa ra là thế!” Ông ta nói.
Lá ba cơ bằng ngọc trong tay theo pháp lực của ông ta chậm rãi biến đổi bộ dáng.
Mặt sau lá bài poker vốn bóng loáng xuất hiện hoa văn, đó là hoa văn bằng da.
Rất nhanh bài poker đã giống một tấm da người, hoặc phải nói là da của Tiên Nhân.
Đổ Tiên dùng da của chính mình làm thành bộ bài này.
“Trình độ trung bình!” Lam đạo nhân bình luận về Đổ Tiên, ông ta nhìn lá bài poker làm từ da Tiên này, lại nói: “May mà gần đây luyện khí có chút tâm đắc, nếu không đúng là không nhận ra thứ đồ chơi này.”
“Ta biết rồi, ngươi tu luyện cho tốt.” Nói xong, ông ta đứng dậy định rời đi.
“Sư tôn, ngài có tâm sự!” Hứa Thuận thấy Lam đạo nhân như thế, so với Lam đạo nhân lưu lạc chân trời, vô câu vô thúc lúc trước, sao không đoán ra Lam đạo nhân đang có rất nhiều tâm sự cơ chứ.
Chuyện gì lại khiến Lam đạo nhân lo lắng tới vậy?
“Chẳng lẽ luyện hóa Đan Tiên không thuận lợi?” Hứa Thuận nghĩ đến Đan Tiên vừa rồi.
“Không phải. Tên đó chỉ là phế vật, có già mà không thuận lợi chứ?” Lam đạo nhân lắc đầu nói.
“Chẳng lẽ là Đổ Tiên này? Cũng không phải, vậy chẳng lẽ là... Tiên giới?” Hứa Thuận nhìn Lam đạo nhân, nói suy đoán của mình.
Chuyện có thể khiến đạo nhân sắp phi thăng lo lắng chỉ có Tiên giới.
“Vậy mà lại bị ngươi nhìn ra!” Lam đạo nhân thở dài một hơi, lại ngồi xuống lần nữa rồi nói: “Đồ nhi, ngươi nói xem nếu có một ngày Tiên giới không còn thì phải làm sao?”
“Hả?” Hứa Thuận sững sờ, hỏi lại: “Có ý gì?”
Tiên giới không còn là có ý gì?
Lam đạo nhân nói: “Vi sư còn khoảng hai ba mươi năm nữa là có thể phi thăng tới Tiên giới.”
“Rất nhiều năm trước vi sư đã có thể cảm nhận được lực hút từ Tiên giới, cảm nhận được sự bài xích của Tu Tiên giới với vi sư, nhưng thời cơ vẫn chưa tới.”
“Chỉ cần thời cơ đến là vi sư sẽ đạp mây phi thăng, bất kể vi sư có nguyện ý hay không.”
“Cách đây không lâu vi sư lại không cảm giác được Tiên giới.”
“Đương nhiên vi sư cũng không phi thăng được!”
“Hả?” Hứa Thuận không khỏi chấn kinh.
“Từ xưa đến nay, tu vi của tu sĩ chỉ cần đến cảnh giới chắc chắn sẽ không tự chủ được phi thăng đến Tiên giới.” Lam đạo nhân nói với vẻ kỳ lạ: “Tình trạng như vi sư chưa từng xảy ra.”
“Hiện tại chuyện này đang khiến vi sư không hiểu ra sao.”
Đừng nói ngài không hiểu, Hứa Thuận cũng có chút ngỡ ngàng.
Không thể phi thăng thì còn tu tiên cái gì nữa?
Còn tu nữa không đây?
Hắn chỉ đành an ủi: “Sư tôn, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!”
Hắn cho rằng Lam đạo nhân đang lo lắng vì chuyện này.
“Không, đây không phải mấu chốt.” Lam đạo nhân nói: “Vi sư cũng không lo cho con đường phía trước của mình, mà là...”
Ông ta nhìn Hứa Thuận, có mấy lời không biết có nên nói hay không.
Lát sau, ông ta nói: “Thôi! Đồ nhi ngươi cũng khá già dặn, cứ nói với ngươi vậy!”
Lam đạo nhân cũng có một loại dục vọng muốn thổ lộ ra hết, những chuyện xảy ra gần đây khiến ông ta có chút không thoải mái.
Bởi vậy ông ta nói từng câu từng chữ: “Cách đây không lâu tổ sư đã đưa tin, Tiên giới sắp xong rồi.”
“Bọn hắn chuẩn bị trở lại Tu Tiên giới!”
“Không chỉ có bọn họ muốn trở về, mà các Tiên Nhân khác của Tu Tiên giới cũng muốn trở về!”
!!!
Hứa Thuận trợn to mắt.
Bọn họ chuẩn bị trở về Tu Tiên giới!
Các tổ sư Thanh Hoa Phái chuẩn bị trở về Tu Tiên giới!
Không phải, thế này mẹ nó...
Từ trước tới nay đều là tu sĩ phi thăng lên Tiên giới, sao thế giới này toàn là Tiên Nhân chạy xuống Tu Tiên giới vậy!
Phi thăng rồi sao còn có thể trở về?
Rốt cuộc đâu mới là Tiên giới đây?
Thế này cũng quá trừu tượng rồi!
“A ba a ba... A ba...?” Mấy lần Hứa Thuận muốn mở miệng trào phúng nhưng cũng không biết nên trào từ đâu nữa.
“Ha ha ha ~” Lam đạo nhân nhìn thấy Hứa Thuận như thế, đột nhiên cười một cách thoải mái.
Thì ra không chỉ một mình ông ta có cảm giác như vậy.
Này mẹ nó toàn là chuyện gì không biết!
“Khi nào?” Hứa Thuận hỏi: “Khi nào bọn họ trở về?”
“Rất nhanh thôi!” Lam đạo nhân đáp: “Ta cũng không biết chính xác, chỉ biết sẽ rất nhanh thôi!”
Đây cũng là chuyện trong lòng ông ta đang cảm thấy cực kỳ lo lắng.