Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 182. Đó Thật Sự Là Một Câu Chuyện Bi Thương!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nước chảy chỗ trũng, người hướng lên cao.

Tu sĩ tu tiên là vì phi thăng đến Tiên giới, kết quả các tổ sư trên Tiên giới lại muốn chạy về Tu Tiên giới.

Còn sẽ trở về rất nhanh nữa!

Hứa Thuận không biết nên nói gì cho phải.

Chẳng qua là cảm thấy tiên này tu không đúng lắm.

Lam đạo nhân vì vậy mà lo lắng cũng là điều bình thường.

Vạn năm, thậm chí mấy vạn năm qua Tu Tiên giới không có đại biến nào.

“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Hứa Thuận hỏi: “Có cần giơ biểu ngữ hoan nghênh không?”

Hắn cũng có chút mờ mịt.

Hắn bây giờ chẳng qua là con tôm nhỏ Long Hổ kỳ, sao lại gặp phải tình huống như vậy.

Về sau có phải Tu Tiên giới sẽ là cảnh Tiên Nhân đi đầy đất, Đại Thừa không bằng chó không?

“Biểu ngữ là cái gì?” Lam đạo nhân nghi hoặc: “Tại sao phải giơ biểu ngữ?”

Hứa Thuận giải thích qua biểu ngữ là cái gì.

“Ha ha ~” Lam đạo nhân cười to: “Đồ nhi, bọn họ trốn xuống đây mà ngươi lại kéo biểu ngữ thì hơi quá đáng rồi! Nói thế nào cũng là các đời tổ sư đấy!”

“Nội dung biểu ngữ sẽ là hoan nghênh Thanh Hoa tổ sư đến Thanh Hoa Cung chỉ đạo công tác, các đời tổ sư thuận lợi hồi hương.” Hứa Thuận nói hươu nói vượn một đống, hiện tại hắn thật sự vô cùng muốn chửi bậy.

“Ha ha ha!” Lam đạo nhân bị Hứa Thuận chọc cười, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, ông ta cũng nói: “Vậy cũng không phải không được, đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị một chút.”

“Còn chuyện ngươi nói nên làm thế nào?”

“Chúng ta cứ mặc kệ thôi!”

“Chúng ta không làm gì hết à?” Hứa Thuận hỏi.

Lam đạo nhân lại nói: “Chúng ta không làm được gì cả, trừ việc giơ biểu ngữ.”

“...”

Hứa Thuận nghĩ nghĩ, không nói gì nữa.

“Thế nên, đồ nhi, tu hành cho tốt đi!” Lam đạo nhân không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời đi.

Ông ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, mà Hứa Thuận hiện tại chỉ có thể tu hành.

Bất kể là lúc nào, tự thân tu hành mới là căn bản.

Hứa Thuận ra khỏi thư phòng, chỉ thấy Tử Ngạnh đã chờ sẵn bên ngoài.

“Sao thế?” Tử Ngạnh nhìn Hứa Thuận cau mày, nói: “Với tu vi của Lam Nhiêm sư thúc mà còn không giải quyết được lá bài phác nhai kia à?”

“Lam Đại chưởng môn không nói với ngươi sao?” Hứa Thuận nhìn qua Tử Ngạnh lúc nào cũng như không tim không phổi, nói.

“Nói cái gì cơ?” Tử Ngạnh không rõ lắm.

“Không có gì!”

Tử Ngạnh lập tức phản ứng lại, nói: “Không có gì chính là có cái gì rồi!”

Hứa Thuận nói: “Lam đại sư thúc không nói với ngươi, ta nói với ngươi thế nào được?”

“...” Tử Ngạnh nghĩ qua là hiểu, chắc chắn là sư tôn sợ mình nói lung tung nên mới không nói với mình.

Gã cả giận nói: “Đều là sư tôn sao lại chênh lệch lớn như vậy!”

“Lam Nhiên sư thúc quả thực là thầy tốt bạn hiền, có phương pháp dạy bảo, dốc hết tâm huyết, mưa thuận gió hoà!”

“Mà sư tôn ta thì... Làm hại đệ tử, không chịu trách nhiệm, bảo thủ, tự cho mình là đúng!”

“Ta... Ôi chao!”

Gã đang nói dở thì bị người ta đạp một cước.

“Tử Ngạnh, ngươi đang nói cái gì thế!” Người đạp gã chính là Lam Đại chưởng môn.

“Ta nói sư tôn anh minh!” Tử Ngạnh dựng thẳng ngón tay cái lên, nói.

“Cút đi! Đừng có ở đây mà đùa giỡn, chạy đi chở khách của ngươi đi!” Lam Đại chưởng môn phất tay đuổi Tử Ngạnh.

Sao dưới trướng ông ta lại có người chạy phi toa chở khách thế chứ?

Quá mất mặt!

“Vâng thưa sư tôn!” Tử Ngạnh hành lễ rồi nói.

Lam Đại chưởng môn quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Thuận, sau đó bước đi. Hứa Thuận biết chưởng môn đang cảnh cáo hắn không nên nói lung tung.

“Đi thôi! Chúng ta quay lại chợ Thanh Vân, phi toa của ngươi vẫn còn ở bên đó!” Hứa Thuận kéo Tử Ngạnh đi.

Bị cắt ngang như vậy, Tử Ngạnh cũng đã biết, có một số vấn đề gã không nên hỏi.

Hai người bọn họ tất nhiên là ngồi phi chu trên Phi Vân Nhai.

Tử Ngạnh nhìn nhiều phi chu bay tới bay lui như vậy, thở dài một hơi.

“Sao sư huynh lại thở dài?” Hứa Thuận hỏi.

“Ngu huynh nhìn thấy nhiều người như vậy chờ ngồi phi chu mà ngu huynh lại không kiếm được tiền, vậy nên ngu huynh khó chịu!” Tử Ngạnh ủ rũ nói.

“...Vậy chẳng phải bảy tám ngày này ngươi còn kiếm được ít tiền hơn sao?” Hứa Thuận nói tới chuyện gã ở trong ván bài Thiên Nhân.

“Không, ngược lại ta thắng rất nhiều tiền!” Tử Ngạnh lắc đầu nói: “Thậm chí có khả năng kiếm đủ tiền mở sòng bạc nữa!”

“Hả?” Hứa Thuận nói: “Ngươi thắng tiền thật à?”

Tử Ngạnh nhớ lại, sau đó nói: “Thế nên ta mới cảm thấy đó đâu phải là ván bài Thiên Nhân! Đó là tinh linh cờ bạc, thấy ta nghèo khổ như vậy nên mới tới cứu vớt ta...”

“Giống như cơn mưa đúng lúc!”

“...May mà ngươi không để ông ta nghe thấy, nếu không ông ta đã sụp đổ rồi!” Hứa Thuận cảm thấy nếu Đổ Tiên nghe được lời này, sợ là sẽ tức chết ngay tại chỗ.

Ván bài tốt đẹp của ông ta lại kết thúc đầu voi đuôi chuột như vậy, trách ai được chứ?

Kém cỏi chính là nguyên tội!

Hai người tùy tiện tìm một chiếc phi chu giá không quá cao, giao tiền xong trèo lên thuyền.

Phi chu không lớn, có thể ngồi khoảng mười mấy người, khách cũng gần đầy rồi, phi chu cứ thế vững vàng bay về phía chợ Thanh Vân.

Trên phi chu, hai người bọn họ thế mà lại trông thấy một người quen.

Hoặc là nói trắng quen.

Một mạt vừa bự vừa trắng kia khiến Hứa Thuận nhớ ra nữ tử trước mắt là ai.

Tử Vân.

Nhiều năm không gặp, Tử Vân vẫn ăn mặc như cũ, chỉ là hồ lô bên hông trở nên càng lớn, rãnh ngực cũng trở nên càng sâu hơn.

“Nhìn cái gì thế hả? Tổ hai xử nam!” Nàng uống rượu trong hồ lô, dùng khóe mắt liếc qua hai người.

Nhiều năm trước, cũng là ba người bọn họ, cũng là những lời nói y hệt.

Giờ khắc này giống hệt như lúc đó.

“Khụ khụ... Sao sư muội có thể vô duyên vô cớ vấy bẩn sự trong sạch của người khác như vậy!” Tử Ngạnh bị Tử Vân mỉa mai thẳng mặt, không nhịn được nói.

Gã tướng mạo đường đường, khí chất ôn lương, lại là đích truyền của chưởng môn, cũng có sư muội, sư tỷ ái mộ, chỉ là từ sau khi chạy phi toa chở khách...

Haizz, đó thật sự là một câu chuyện bi thương.

“À, ngươi không phải, hắn phải!” Tử Vân mang theo men say nói lời khiêu khích.

Hắn, chỉ là Hứa Thuận.