Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Từ nhiều năm trước Hứa Thuận trả lại bình rượu kia cho sư tôn nàng, sư tôn nàng đã ít khi nở nụ cười hơn nhiều.
Dù sư tôn nàng vốn không mấy thích cười.
Nhiều năm trước nàng đã muốn tìm Hứa Thuận gây sự, nhưng Hứa Thuận quá trạch, nàng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội.
Trước mắt vừa hay tìm được cơ hội để Hứa Thuận xấu mặt.
“Ồ, ngươi thích thì cứ nói. Ta không để ý.” Hứa Thuận đáp vô cùng Phật hệ.
“Hử?” Tử Vân mỉm cười nhìn Hứa Thuận, ghé sát gần Hứa Thuận rồi tiếp tục khiêu khích: “Chẳng lẽ ngươi không phải sao?”
“Ngươi thích song tu không?”
“Ngươi có hứng thú không? Nếu không có hứng thú với ta thì ta còn có mấy tỷ muội ở chợ Thanh Vân, các nàng rất có hứng thú với ngươi đấy?”
Nàng cho rằng Hứa Thuận da mặt mỏng, nàng đang chờ Hứa Thuận không chống đỡ được nữa.
Hứa Thuận không khỏi dở khóc dở cười, hắn cảm thấy Tử Vân hơi ngây thơ.
Vốn dĩ hắn muốn nói vài lời ngoan độc, nhưng lại nói: “Xin lỗi, ta không có hứng thú với các ngươi.”
“Vậy ngươi có hứng thú với cái gì?” Tử Vân chớp mắt, nói: “Nam nhân sao?”
“Ta còn quen mấy bạn hữu tốt, bọn họ... Hì hì ~” Nàng muốn hắt nước bẩn cho Hứa Thuận.
“Cũng không có.” Hứa Thuận nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Trong đời con người hẳn là có những chuyện quan trọng hơn chứ không phải trong đầu đều là nam nhân nữ nhân, nữ nhân nam nhân.”
“Ta nghĩ tu sĩ cũng như vậy.”
“Không biết tốt xấu, đồ cổ hủ!” Tử Vân đụng phải một cái đinh mềm, còn bị Hứa Thuận thuyết giáo một phen, lập tức trở mặt chuẩn bị mắng chửi:
“Lão nương nói chuyện tử tế với ngươi...”
Nàng vừa mở miệng lại không nói tiếp.
Không phải nàng không muốn nói, mà sự chú ý của tất cả mọi người ở đây đều đã bị bầu trời hấp dẫn.
Bao gồm chính nàng.
Phi chu bọn họ đang ngồi chỉ là một chiếc phi chu ba tầng bằng gỗ rất bình thường, tốc độ không phải quá nhanh, cũng không thể nói là quá chậm.
Độ cao khi phi hành khoảng hơn một nghìn mét, bay cao hơn nữa thì pháp trận tránh gió trên phi chu sẽ tiêu hao rất lớn, như vậy chở khách cũng không có lời lắm.
Thế nên bọn họ ở trên không trung nghe thấy một loại âm thanh kỳ quái rất rõ ràng.
Giống như tiếng vô số thủy tinh, kim loại đè ép lên nhau, lại giống như tiếng của một vạn con chim cùng líu ríu một lúc.
Theo thanh âm, bọn họ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy bầu trời nứt ra.
Không phải không trung nứt ra, mà là bầu trời nứt ra!
Giữa mây trắng trên bầu trời xanh thẳm bỗng nhiên xuất hiện một khe hở màu đen, không có quy tắc, quanh co khúc khuỷu, từ hướng Tây Bắc vẫn luôn kéo dài về phía Đông Nam.
Sau đó khe hở càng lúc càng lớn, từ một vệt nhỏ bé không thể nhìn thấy biến thành một nếp gấp.
Trong chớp mắt, từ khe hở toát ra từng điểm sáng, như thể phía sau khe hở có một thế giới khác.
Theo điểm sáng toát ra từ khe hở còn có quang mang đủ mọi màu sắc từ trong khe hở bay ra, tựa như Thiên Nữ tán hoa, hóa thành sao băng bay đi.
Có cái bay đến nơi rất xa, có cái thì bay về phía mấy người Hứa Thuận!
“Mẹ nó... Chuyện gì thế này?” Tử Ngạnh nghẹn họng nhìn bầu trời nứt ra, còn có sao băng bay tứ tung.
“Đại khái là... Tiên giới.” Hứa Thuận suy đoán.
“Tiên giới?” Tử Ngạnh không hiểu.
Tiên giới thì có liên quan gì tới bọn họ?
Hứa Thuận không nói gì thêm, chỉ nhìn thấy một ngôi sao băng không biết là thứ gì hóa thành đột nhiên rẽ hướng, đập về phía bọn họ!
“Thứ gì thế?” Chủ nhân phi chu là một tán tu Long Hổ kỳ, bình thường làm nghề lái thuyền vận chuyển hàng hóa tại Phi Vân Nhai và chợ Thanh Vân.
Gã phản ứng cực nhanh, nhìn thấy có một thứ bay tới, biết kẻ tới không có ý tốt!
Vì thế gã đưa pháp lực vào trong phi chu, điều khiển phi chu tăng tốc và thay đổi phương hướng, tránh né vật kia.
“Bùm” một tiếng, vật kia giống như huyễn ảnh nện vào phi chu, Hứa Thuận nhìn thấy chủ nhân phi chu bỗng nhiên đứng sững ra.
Vốn chủ nhân phi chu chỉ là một hán tử thô kệch khoảng bốn mươi tuổi, đột nhiên trở nên nghiêm túc, hai tay chắp trước ngực, miệng lẩm bẩm:
“Bồ Đề Tử! Thiện tai! Cuối cùng bản tọa cũng thoát khỏi lồng chim rồi!”
Phật quang màu vàng kim từ trên người gã phụt ra, hình thành một bộ Phật y. Tóc gã rụng xuống, sau đầu xuất hiện từng tầng ánh sáng tâm tính hình tròn, điều này đủ để chứng minh gã là một vị Chân Phật.
Gã nhìn những người khác trên phi chu rồi nói: “Phật pháp vô biên, quay đầu là bờ! Chúng sinh đều khổ, chỉ có Phật pháp!”
“Phật pháp ở đây! Các ngươi đã nhìn thấy bổn tọa vì sao còn không quỳ xuống?”
“Quỳ bà nội ngươi!” Tử Ngạnh móc ra kiếm của mình, chỉ vào tăng nhân mà mắng.
Gã đã nhận ra, tăng nhân trước mắt là kẻ đoạt xá, nhưng tu vi bị giới hạn bởi người bị đoạt xá, cũng là Long Hổ kỳ.
Đều là Long Hổ kỳ, gã sợ cái quái gì!
Hứa Thuận không nói gì, cũng rút kiếm của mình ra!
Tử Vân cũng vậy.
Chuyện của nàng và Hứa Thuận vừa rồi đứng trước chuyện như vậy còn không tính là chuyện lớn gì.
Những người khác trong phi chu, có người không khỏi hoảng loạn, nhưng nếu cũng là tu sĩ Thanh Hoa Phái thì đều rút kiếm ra.
“Làm càn! To gan!” Tăng nhân thấy Tử Ngạnh dám làm thế, quát: “Bản tọa vừa tới giới này, đang lúc cần dùng người nên mới cho các ngươi cơ hội như thế!”
“Bằng không... Các ngươi chỉ xứng dùng để luyện pháp khí, vốn không xứng để bản tọa coi trọng!”
Tử Ngạnh hừ lạnh một tiếng, trường kiếm cầm trong tay bắn hàn quang ra bốn phía, lớn tiếng nói: “Ta là Tử Ngạnh của Thanh Hoa Phái! Chư vị sư huynh đệ, theo ta cùng nhau đánh chết con lừa trọc này!”
Nói xong một luồng kiếm khí bạo liệt màu tím chém về phía tăng nhân!
Kiếm khí của gã có màu tím.
“Chờ đã...” Tăng nhân vươn tay, một bàn tay lớn màu vàng chặn lại kiếm khí của Tử Ngạnh.
Tăng nhân nghiêm mặt hỏi: “Các ngươi là môn phái gì? Thanh Hoa Phái?”
“Không sai!” Tử Ngạnh ngạnh đáp.
“Tổ sư của quý phái chính là Thanh Hoa Đế Quân phải không?” Tăng nhân lại hỏi.
Tử Ngạnh nói: “Đúng vậy!”
“Khụ khụ...” Tăng nhân lập tức đổi giọng, nói với vẻ nịnh nọt: “Các vị đạo huynh, vừa rồi là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”
“Tiểu tăng tại Tiên giới, từng làm việc cho Tiên phủ của Thanh Hoa Đế Quân, tính ra thì chúng ta cũng coi như là đồng môn.”