Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Lúc tiểu tăng vượt qua hai giới bị cương phong hai giới thổi tới đầu óc rối loạn, lưỡi ríu hết cả vào, vừa mới đến có nói lung tung gì đó chính tiểu tăng cũng không quản được.”
“Ngàn sai vạn sai đều là tiểu tăng sai!”
“Ra ngoài phải dựa vào bằng hữu, tiểu tăng xin nhận lỗi với các vị đạo huynh! Các vị đạo huynh đại nhân không chấp tiểu nhân, coi như chúng ta làm quen lại lần nữa!”
“...”
Tử Ngạnh ngơ ngác nhìn tăng nhân vẫn đang phát tán kim quang, không biết nên nói gì mới tốt.
Không phải chứ, vừa rồi ngươi vẫn còn kiêu căng phách lối lắm mà?
Trước ngạo mạn sau cung kính, ngươi biến hóa cũng quá lớn rồi!
Hứa Thuận thì nhìn gã, lên tiếng thăm dò: “Sao ngươi lại về trước? Ngươi không ở cùng tổ sư mà lại nói là môn nhân của tổ sư?”
“Ta thấy ngươi là phản đồ thì có!”
“Sư huynh, đối phó loại phản đồ hai mặt này chúng ta không cần nói nhảm, chém trước rồi nói sau!”
Tử Ngạnh nghe Hứa Thuận nói vậy, cảm giác lượng tin tức rất lớn, dù vẫn chưa nghĩ rõ ràng nhưng ngoài miệng lại nói: “Được! Sư đệ xem thủ đoạn của ta đây!”
“Kiếm · Sơn Băng...”
“Đợi một chút... Ta không phải phản đồ!” Tăng nhân thấy Tử Ngạnh vung kiếm, vội vàng giơ tay ngăn cản, nói: “Thanh Hoa Đế Quân uy nghiêm nhường nào? Sao ta có thể đi cùng Đế Quân được chứ?”
“Ta chẳng qua là thừa dịp hai giới nứt ra mới đi trước dò đường thôi!”
“Ta là người dò đường! Ta không phải phản đồ!”
Tử Ngạnh không nói gì, chỉ cắm cúi vung kiếm, từng luồng kiếm khí màu tím tựa như cầu vồng thi nhau bổ về phía tăng nhân.
Trong tình cảnh hiện giờ, cứ bắt lại trước rồi nói!
“Ta không có ác ý!” Tăng nhân ngăn cản kiếm khí của Tử Ngạnh, lại thả ra Phật quang ngăn trở kiếm khí của mấy người Hứa Thuận, Tử Vân!
“Ta thật sự không có ác ý!” Tăng nhân vẫn cố giải thích.
Nhưng Tử Ngạnh là chủ công, những người khác phụ công, kiếm khí kéo dài, như tấm lưới lớn đan vào nhau, khiến gã thấy hơi khó chịu.
“Haizz! Tình hình đã thế thì tiểu tăng chỉ có thể rời đi trước! Lần sau gặp mặt, mong rằng các vị đạo huynh sẽ giới thiệu tiểu tăng với Thanh Hoa Đế Quân!” Tăng nhân thấy giải thích không thông, đành phải nghĩ cách khác.
Gã nào ngờ vừa tới Tu Tiên giới lại đụng phải truyền thừa của Thanh Hoa Đế Quân?
Quá xui!
Dưới chân gã hiện ra hoa sen, bước về phía trước một bước, cứ thế biến mất khỏi phi chu.
Độn pháp Phật môn tự có diệu dụng.
“Tử Tài sư đệ, ngươi có cảm giác như chúng ta mới là ác nhân không?” Tử Ngạnh cầm kiếm, buồn bực nói.
Hứa Thuận lại cúi đầu nhìn phi chu, nói: “Ngươi đợi phi chu rơi xuống rồi xem ai mới là ác nhân?”
“Đệt...”
Tử Ngạnh vội lắc mình đi tới khoang điều khiển phi chu, truyền pháp lực khống chế phi chu.
“Haizz!” Hứa Thuận thở dài một hơi.
Ai sẽ để ý tới chủ nhân của phi chu bị đoạt xá kia đây?
Gã mới là kẻ xui xẻo nhất!
“Sư đệ!” Tử Ngạnh vừa điều khiển phi chu vừa hỏi Hứa Thuận: “Tiên giới làm sao thế? Tổ sư sắp trở về à?”
Hứa Thuận nhìn chiếc phi chu này, hỏi ngược lại: “Sư huynh, ngươi thường xuyên chở khách, ngươi biết chủ nhân của chiếc phi chu này chứ?”
Nghe Hứa Thuận nhắc đến phi chu, Tử Ngạnh thở dài một hơi, nói: “Ta nghe người khác gọi gã là lão Trương. Vừa rồi thấy nhìn mặt gã quen quen, hơn nữa gã còn cho ta một cái giá hữu nghị thế nên chúng ta mới lên thuyền của hắn.”
“Không ngờ...”
Không ngờ chỉ chớp mắt gã đã bị người ta đoạt xá.
Thế sự khó lường, thiên tai nhân họa, sinh tử chỉ trong một khoảnh khắc, đối với tu sĩ mà nói cũng không khác gì.
“Vậy chúng ta đến chợ Thanh Vân, tìm người nhà của gã rồi trả lại chiếc phi chu này cho bọn họ đi.” Hứa Thuận nói.
Một chiếc phi chu cũng không rẻ, huống chi trên thuyền còn có hàng hóa.
“Nên thế!” Tử Ngạnh khẽ gật đầu.
Hứa Thuận nhìn Tử Ngạnh, lại nhìn sang Tử Vân đang uống rượu bên cạnh, nói: “Ta nghe người ta nói Tiên giới xảy ra kịch biến, có thể các vị tổ sư sẽ phải trở lại Tu Tiên giới.”
“...”
Hai người nghe xong đều không biết nói gì.
Dù Hứa Thuận dùng từ “nghe người ta nói” và “có thể”, nhưng nhìn kẽ nứt màu đen trên trời, còn có con lừa trọc vừa rồi.
Có ai không biết chuyện tổ sư trở về gần như là ván đã đóng thuyền!
Nếu trước đó có người nói với gã như vậy, gã sẽ cảm thấy người kia điên rồi. Tiên Nhân sao lại có thể trở về!
Hiện giờ...
Tử Ngạnh cảm thấy trong lòng có mấy câu trào phúng, không nói ra thì không thoải mái.
Một lát sau, từ xa đã nhìn thấy chợ Thanh Vân, Tử Ngạnh bỗng nhiên nói: “Tử Tài sư đệ, Tử Vân sư muội! Đại biến như thế với chúng ta mà nói thì có một tin tức tốt, một tin tức xấu.”
“Các ngươi muốn biết không?”
“Hả? Còn có tin tức tốt gì sao?” Hứa Thuận hỏi: “Ngươi nói tin tức xấu trước đi?”
“Tin tức xấu là, Tu Tiên giới sắp loạn rồi.” Tử Ngạnh thản nhiên nói.
Tu Tiên giới địa vực rộng lớn, môn phái đông đảo, mấy vạn năm qua đã hình thành bố cục ổn định, sẽ không dễ dàng đánh nhau vì một chút tài nguyên.
Vốn dĩ danh môn chính phái tại Tu Tiên giới đều có phạm vi thế lực của mình, mọi người luôn giữ khoảng cách với nhau.
Ví dụ như Thanh Hoa Phái và Thái Huyền Tông.
Hai môn phái đều nắm giữ vạn dặm lãnh thổ, tự phát hành tiền của môn phái mình. Trừ khi lợi ích trung tâm của hai phái bị hao tổn thì mới có xung đột. Bằng không hầu như đều dùng cách thương lượng để giải quyết vấn đề.
Vì vấn đề nhỏ mà gây chiến thì chẳng đủ để bù phí tổn!
Nhưng khi Trích Tiên giáng lâm, cục diện này sẽ xảy ra biến hóa.
Trích Tiên sẽ tuân thủ quy củ của Tu Tiên giới chứ?
Trích Tiên sẽ trơ mắt nhìn đại phái của Tu Tiên giới ăn thịt còn bọn họ uống gió Tây Bắc?
Không, cũng không biết được.
Bởi vậy chắc chắn Tu Tiên giới sẽ loạn.
“Tin tốt thì sao?” Tử Vân nói: “Có rắm thì phóng đi, đừng có thừa nước đục thả câu!”
“Tin tốt là...” Tử Ngạnh cổ quái nói: “Thanh Hoa Phái chúng ta hình như trở nên mạnh hơn rồi.”
Chẳng nhẽ lại không phải!
Giờ mới chỉ báo ra danh hiệu của Thanh Hoa tổ sư mà đã khiến con lừa trọc vừa rồi trước ngạo mạn sau cung kính, thái độ chuyển biến một trăm tám mươi độ luôn.
Đợi đến khi tổ sư thật sự trở về còn đến mức nào nữa?
Bọn họ chính là đích truyền của Tiên Đế danh xứng với thực!