Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“...Tu tiên lại tu đến mức phải xem bối cảnh và chỗ dựa, thật sự là...” Hứa Thuận cũng không biết nói gì nữa.
Cứ có cảm giác con Nương nó thật là trừu tượng.
“Như vậy không phải rất tốt sao?” Tử Ngạnh nháy mắt: “Về sau ra ngoài cứ báo danh hiệu của tổ sư. Nghe được danh hiệu của tổ sư mà không có phản ứng thì chắc chắn không phải Trích Tiên!”
“...”
“6.” Hứa Thuận vung tay ra hiệu.
(6 hay 六 – Lục trong tiếng Trung có khá nhiều hàm nghĩa. Hay dùng nhất là tỏ ý tán thưởng một người xuất sắc, trâu bò. Hàm nghĩa thứ hai mang ý trào phúng, tỏ vẻ khinh thường hoặc bất đắc dĩ, không muốn đáp lại)
Trong lúc nói chuyện, phi chu dưới sự điều khiển của Tử Ngạnh hạ xuống bến tàu của chợ Thanh Vân.
Tử Vân và những người khác đều xuống thuyền, còn Hứa Thuận lại cùng Tử Ngạnh trả phi chu lại cho thân hữu của chủ nhân xấu số.
Chủ nhân phi chu không phải họ Trương, mà là họ Chương, tên là Chương Tùng Sinh.
Nhân sĩ Nam Lĩnh, xuất thân từ thế gia tu hành Chương gia.
Lúc còn trẻ Chương Tùng Sinh cũng là tiểu thiên tài tu hành, chỉ là theo tuổi tác dần nhiều lên, tu hành cũng dần chậm chạp.
Nhất là Long Hổ kỳ, tu luyện có chút gian nan. Sau đó có một ngày Chương Tùng Sinh thành gia lập nghiệp, không còn theo đuổi đại đạo nữa. Gã chỉ luyện chế một chiếc phi chu, tới chợ Thanh Vân chạy phi chu kiếm ăn.
Không ngờ lại chết tha hương.
Người tiếp nhận phi chu của Chương Tùng Sinh là đường đệ của Chương Tùng Sinh.
Còn chuyện sau đó phi chu sẽ thế nào, người nhà Chương Tùng Sinh sẽ thế nào thì Hứa Thuận cũng không biết, quả thật hắn không quản được nhiều như vậy.
Hắn chỉ biết, ở thế giới này mỗi người hắn nhìn thấy đều là những người sống sờ sờ, đều có câu chuyện của riêng mình chứ không phải chỉ là một danh hiệu, một cái tên.
Tử Ngạnh thu hồi phi toa của mình, thấy Hứa Thuận ngẩn người, gã vỗ vai Hứa Thuận rồi nói: “Sư đệ! Sau này nếu thấy cửa hàng thích hợp ở chợ Thanh Vân nhớ nói với ta một tiếng!”
“Làm gì?” Hứa Thuận hỏi.
“Mở sòng bài á!” Tử Ngạnh đáp rất hùng hồn.
“Không phải chứ, các tổ sư cũng phải quay về, Tu Tiên giới sắp loạn cả lên rồi mà ngươi vẫn định mở sòng bài?” Hứa Thuận hỏi.
“Ngày mai dù trời có sập xuống thì cũng không ảnh hưởng tới việc đánh bài hôm nay!” Tử Ngạnh nói một cách đương nhiên: “Sư đệ, lòng ngươi loạn rồi.”
“Tu sĩ chúng ta chính là chú ý tự do tự tại, vô câu vô thúc! Đừng để bị ngoại vật quấy nhiễu!”
“Hơn nữa dù trời sập xuống không phải còn có sư tôn, sư tổ, tổ sư bọn họ chống đỡ sao?”
Nghe cũng có lý, bất kể ngày mai thế nào, hôm nay nên sống thế nào thì cứ sống thế đó thôi!
Không thể vì chuyện ngày mai mà không sống ngày hôm nay được!
“Được rồi! Nếu trong chợ Thanh Vân có cửa hàng thích hợp ta sẽ báo với ngươi!” Hứa Thuận bất đắc dĩ nói với Tử Ngạnh.
Hắn giờ là Tập Vệ của chợ Thanh Vân, tất nhiên hiểu rõ về cửa hàng trống cùng giá thị trường hơn Tử Ngạnh nhiều.
Bất kể ngày mai thế nào, hôm nay nên sống thế nào thì cứ sống thế đó, luôn có chút... Lừa mình dối người!
“Được! Vậy ta về trước đây! Mà nói ra thì ta cũng mấy ngày không chở khách rồi!” Tử Ngạnh phất tay, tạm biệt Hứa Thuận: “Một ngày tốt đẹp bắt đầu từ việc chở khách!”
“...”
Miệng lưỡi lưu loát có vẻ trơn tru thuận miệng như thế, sao ngươi không đi thi nghiên cứu sinh luôn đi!
Hứa Thuận cũng khoát tay áo với Tử Ngạnh, quay người trở lại chỗ ở trong khu vực làm việc, chuẩn bị bắt đầu tu luyện.
Thiên hạ phong vân biến ảo, trở nên trừu tượng, hắn phải tu luyện thật tốt mới được.
Đúng lúc này, hắn nghe được thanh âm ong ong và một tiếng chuông.
Không chỉ mình hắn, ngay cả Tử Ngạnh cách đó không xa cũng nghe được.
Không chỉ Tử Ngạnh, còn có tất cả tu sĩ Thanh Hoa Phái đang có mặt trong chợ Thanh Vân, bọn họ cũng nghe thấy tiếng chuông này.
Hứa Thuận móc ngọc bài của mình ra, chỉ thấy ngọc bài vốn có mày như mỡ dê đã hơi đỏ lên, từ ngọc bài cũng phát ra từng tiếng chuông không dứt.
Đây là cách Thanh Hoa Phái triệu hoán đệ tử khẩn cấp!
Khi tiếng chuông vang lên, đệ tử Thanh Hoa Phái sẽ phải lập tức trở lại sơn môn!
Hứa Thuận chỉ từng thấy cảnh này trong sách, không ngờ hắn còn có thể tự mình trải qua một lần.
“Đi thôi sư đệ!” Tử Ngạnh hành động như gió, bước nhanh tới kéo Hứa Thuận: “Lên phi toa của ta, chúng ta trở về sơn môn!”
Bọn họ lại phải quay về Thanh Hoa Phái.
“Biết thế đã không quay lại đây nhanh như vậy!”
“Ta cũng nghĩ thế!”
Hai người bọn họ vừa lên phi toa thì thấy Tử Vân cũng đang tìm phi toa.
“Tử Vân sư muội, lên phi toa đi!” Tử Ngạnh điều khiển Cửu Thiên Thập Địa gì đó toa vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng trên không trung, dừng ngay trước mặt Tử Vân.
Phi toa trông như lá liễu mở ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Tử Ngạnh.
Nếu là những người khác, chưa biết chừng sẽ lập tức trèo lên phi toa.
Nhưng Tử Vân thì lại hỏi: “Sẽ không ói ra nữa chứ!”
Trước kia nàng bị phi toa lắc lư tới ói ra, giờ vẫn hơi sợ.
“Sư muội, ngươi sắp đến Long Hổ kỳ rồi còn sợ gì chứ!” Tử Ngạnh nói.
Tử Vân lắc đầu, quyết định tìm một chiếc phi chu khác.
“Cửu Thiên Thập Địa Thiên Hạ Vô Địch Phá Phật Toa sau khi được ta cải tạo qua, không chỉ có tốc độ nhanh hơn mà không gian cũng lớn hơn, thậm chí còn có thể đánh bài trên đó!”
“Sư muội, ngươi nghĩ mà xem, nếu ngồi không thoải mái thì liệu có thể đánh bài không?” Tử Ngạnh giải thích.
“Bao nhiêu tiền!” Tử Vân lại hỏi một câu.
“Sư môn triệu hồi khẩn cấp, lúc này ta có thể lấy tiền sao?” Tử Ngạnh sốt ruột nói: “Sư huynh ta là loại người như vậy sao? Không cần tiền!”
“Vậy thì... Đa tạ Tử Ngạnh sư huynh!” Tử Vân nghe Tử Ngạnh nói vậy, nhớ tới vừa rồi mình còn làm khó dễ Tử Ngạnh mà giờ Tử Ngạnh lại lấy ơn báo oán.
Nàng thấy hơi xấu hổ.
Đáng tiếc, nàng đã nghĩ nhiều rồi.
Cửu Thiên Thập Địa gì đó toa dưới thao tác Tử Ngạnh, sinh ra tiếng nổ siêu âm!
Trong tiếng gầm rú “ầm ầm”, phi toa khi thì lên cao khi thì hạ thấp, lúc rẽ trái lúc quẹo phải, quỹ tích hoạt động không thể nắm bắt.
Chỉ dùng hơn mười phút đã từ chợ Thanh Vân về tới Phi Vân Nhai, Hứa Thuận nhìn Phi Vân Nhai, cảm giác cả ngày hôm nay dường như đều đi qua đi lại ở chỗ này. Còn Tử Vân thì nôn ói như mưa, mật xanh mật vàng cũng sắp phun ra hết.