Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Ngươi...” Tử Vân cảm giác Tử Ngạnh đang trả thù nàng.
“Sư muội! Nhớ kỹ, sau này không thể nói lung tung!” Tử Ngạnh lạnh lùng cười nói.
Lòng dạ gã cũng rất hẹp hòi đấy!
“Đi thôi! Chúng ta đi nhanh lên!” Hứa Thuận nói.
Hắn cảm thấy hai người này đều quá trẻ con!
Giống như hắn vừa nói, có rất nhiều tu sĩ đang từ nơi xa ngự kiếm mà đến, từng luồng kiếm quang không ngừng bay về phía Thanh Hoa Cung trên chủ phong.
“Đi!”
Ba người bọn họ đi dọc theo đường lên núi, càng lên cao, tu sĩ đồng môn mặc áo lam, áo tím lại càng nhiều.
Đây là lần đầu tiên Hứa Thuận nhìn thấy nhiều tu sĩ Thanh Hoa Phái như vậy.
Bình thường hắn chỉ thấy nhiều nhất là ba người năm người ở cùng một chỗ, hiếm khi nhìn thấy tất cả tu sĩ đều ở cùng một chỗ thế này.
Đi tới trên quảng trường trước đại điện Thanh Hoa Cung, Hứa Thuận thấy Tử Tô đang vẫy hắn, hắn nói một tiếng với Tử Ngạnh, Tử Vân, rồi đi về phía Tử Tô.
“Sư huynh, sư tôn đến rồi, đang ở trong đại điện!” Tử Tô chỉ chỉ chỗ mình đứng, nói: “Chúng ta đứng ở đây.”
Hứa Thuận nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy toàn bộ quảng trường bị chia thành ba bộ phần.
Phần thứ nhất là tu sĩ đời chữ Thanh mặc đạo y màu xanh.
Nhân số bọn họ rất ít, chỉ có sáu bảy người, đứng ở chỗ gần đại điện nhất. Trong đó có một người chính là sư thúc tổ Thanh Đào khi trước Hứa Thuận từng gặp qua.
Phần thứ hai là tu sĩ đời chữ Lam mặc đạo y màu lam.
Bọn họ có khoảng hai mươi ba người, mỗi người đều có tu vi cao thâm, là lực lượng trung kiên của Thanh Hoa Phái.
Còn tu sĩ đời chữ Lam có tu vi không cao thâm cho lắm, đại khái... đã chết già.
Phần cuối cùng là tu sĩ đời chữ Tử mặc đạo y màu tím như Hứa Thuận.
Bọn họ đứng ngổn ngang lộn xộn theo vị trí sư tôn của mình.
Hứa Thuận tính sơ qua, trên quảng trường có khoảng hơn một trăm tu sĩ đời chữ Tử. Nếu tính thêm một số đệ tử bế quan hoặc ở bên ngoài không về được, đệ tử đời chữ Tử có khoảng hơn hai trăm người.
Tổng cộng chưa tới ba trăm người chính là tất cả đệ tử Thanh Hoa Phái.
Qua khoảng nửa canh giờ mới không còn kiếm quang từ bên ngoài bay về, cửa đại điện Thanh Hoa Cung cũng mở ra.
Người từ bên trong đi ra chính là Lam Đại chưởng môn, bên cạnh ông ta là Lam đạo nhân và hai tu sĩ cũng mặc áo lam.
Hứa Thuận nhớ một trong hai người là trưởng lão phụ trách Thanh Ngân, một người là trưởng lão phụ trách quản lý tông môn.
“Chư vị sư thúc, chư vị sư huynh đệ, chư vị đệ tử!” Lam Đại chưởng môn tiến lên hai bước, trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Trong hoàn cảnh như vậy, giọng điệu Lam Đại chưởng môn nói chuyện cũng chính thức hơn rất nhiều.
Ông ta nhìn tất cả mọi người Thanh Hoa Phái, chỉ lên trời rồi nói: “Hẳn các ngươi đều đã thấy dị biến trên trời.”
“Trong lòng các ngươi rất nghi hoặc, sẽ muốn biết đã xảy ra chuyện gì!”
“Để ta nói cho các ngươi biết, Tiên giới phát sinh biến động lớn! Các Tiên Nhân trên Tiên giới muốn tới thế giới này của chúng ta!”
“Trong đó có cả các vị tổ sư của chúng ta!”
“Đoàng” một tiếng, quảng trường như nổ tung.
Bọn họ cứ nghĩ đã xảy ra đại sự gì nên chưởng môn mới triệu hồi bọn họ, không ngờ lại là chuyện lớn như vậy.
“Thanh Hoa tổ sư! Xích Trần tổ sư! Tranh Thành tổ sư! Bọn họ đều sắp trở về!”
“Bọn họ trở về cũng có nghĩa là Tiên giới không còn nữa!” Lam Đại chưởng môn không che giấu, ông ta tiếp tục nói: “Lam Nhiêm sư đệ đã không còn cảm giác được Tiên giới nữa rồi.”
“Nói cách khác, về sau tu sĩ không có cách nào phi thăng được nữa!”
“Đoàng” một tiếng, quảng trường lại nổ tung.
Tu sĩ tu luyện chính vì muốn phi thăng thành Tiên, hiện giờ mẹ nó phi thăng không được nữa, vậy tu tiên còn có ý nghĩa gì sao?
Nếu tu sĩ không truy cầu thành Tiên, đó chẳng phải là tu Lạn Tiên sao?
“Chắc chắn các ngươi đều muốn hỏi, tu tiên, tu hành còn ý nghĩa gì nữa không?” Lam Đại chưởng môn liếc mắt một cái đã nhận ra suy nghĩ của bọn họ, ông ta nói tiếp: “Ta cũng có câu hỏi như vậy.”
“Nếu không có Tiên giới thì chúng ta tu hành còn ý nghĩa gì nữa không?”
“Ta nghĩ, vẫn có ý nghĩa đấy.” Lam Đại chưởng môn nói: “Tu sĩ từ thời xa xưa thậm chí không có cảnh giới tu luyện, không có con đường tu luyện, cũng không biết rằng tu luyện có thể thành Tiên, có thể trường sinh.”
“Bọn họ cũng phải lần mò, phải thử nghiệm, cuối cùng mới có con đường phi thăng thành Tiên.”
“Tình cảnh chúng ta đang gặp phải cũng là tình cảnh tiền bối từng gặp thôi!”
“Các tiền bối đã có thể đi ra một con đường, chẳng lẽ hậu bối chúng ta lại không đi ra được sao?”
Đúng vậy!
Trước đây không có đường, chỉ là đi nhiều người đi mới thành đường.
Tiên Nhân và tu sĩ không phải chui ra từ tảng đá, họ cũng là từng bước một đi ra.
Lời Lam Đại nói lập tức trấn an tất cả mọi người, khiến nội tâm mỗi người đều chấn động, không còn cảm thấy e ngại trước tương lai nữa.
“Hơn nữa chờ sau khi tổ sư trở về, đám lão bất tử chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết vấn đề này!” Lam Đại chưởng môn lớn tiếng nói: “Dù có vấn đề cũng là chúng ta gánh vác!”
“Các ngươi không cần sợ! Cứ tiếp tục tu hành là được!”
“Đa tạ chưởng môn và các vị tổ sư!” Tu sĩ trên quảng trường hành lễ với chưởng môn.
Lam Đại chưởng môn đúng là người có thể gánh trách nhiệm chưởng môn.
“Thiên hạ đang thay đổi, tu sĩ đang thay đổi, mong các vị đệ tử tuân thủ nghiêm ngặt bản tâm, đi ra con đường của chính mình.” Lam Đại chưởng môn nói: “Thanh Hoa chính khí, cuồn cuộn trường tồn!”
Hứa Thuận cùng tất cả đệ tử Thanh Hoa Phái đồng thanh đáp lại: “Thanh Hoa chính khí, cuồn cuộn trường tồn!”
...
Dưới ánh trăng trên núi hoang, trên một con đường nhỏ.
“Tiên hữu, đều là người lưu lạc nơi chân trời, hà tất phải làm khó lẫn nhau?” Bất Hư nhìn bóng đen trước mắt, nói.
Bóng đen trước mắt gã ẩn trong bóng tối ven đường, chỉ cần gã dùng bất cứ phương thức nào vượt qua đều sẽ bị phục kích, như thể rơi vào lưới bùn.
Hãm Tiên Ảnh - Một trong vài loại Tiên thuật bỉ ổi của Tiên giới.