Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Các vị tiên khanh mau lui vào trong tay áo ta!” Tây Đô Thiên Cực Vi Tinh Đế Quân vung tay áo lên, thu hơn mười thủ hạ và thành nhỏ bạch ngọc vào trong tay áo.
Tay áo của ông ta giống như một động thiên phúc địa khác.
Ông ta che mưa chắn gió cho thuộc hạ, như vậy thuộc hạ mới có thể bán mạng cho ông ta.
“Nhãi con Thanh Hoa, chớ có không biết trời cao đất rộng!” Tây Đô Thiên Cực Vi Tinh Đế Quân một thân tiên bào màu tím, quanh thân bao phủ trong tiên quang, thấy không rõ diện mạo.
Một tay áo khác của ông ta vung lên, từ trong tay áo bay ra hai mươi bốn viên minh châu!
“Hôm nay, ta sẽ phá hủy đạo thống của tên Thanh Hoa kia trước!”
“Lạc!”
Nếu đã làm, không bằng làm đến cùng!
Dù sao ông ta và Đông Cực Thanh Hoa Đế Quân vốn cũng là kẻ địch!
Hai mươi bốn viên minh châu bay lên không trung, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Đột nhiên một viên minh châu rơi xuống, tựa như ngôi sao ở phía chân trời, đột nhiên mất đi ràng buộc, mang theo quang mang thẳng đứng rơi xuống.
Theo minh châu rơi xuống, không khí dường như cũng trở nên ngưng trọng, hết thảy xung quanh đều bị quang mang của nó chiếu sáng!
Uy áp vô tận phát ra từ minh châu, khiến chu vi trăm dặm xung quanh đều ngưng kết lại! Hứa Thuận tại Thanh Hoa Phái cũng cảm nhận được áp lực nặng nề!
Thời khắc này, minh châu đâu còn là minh châu, nó chính là cả một mảnh trời!
Mà mảnh trời như vậy lại có tổng cộng hai mươi bốn viên!
Hai mươi bốn mảnh trời rơi xuống, rõ ràng là muốn đập Thanh Hoa Phái thành bột mịn!
“Kiếm · Bất Giảm!”
Đối mặt với minh châu từ trên trời giáng xuống, Lam đạo nhân không chút do dự ngự kiếm bay lên.
Trời thì thế nào?
Luồng kiếm quang này tựa như một con rồng khổng lồ màu bạc uốn lượn trong đại địa, mang theo uy thế vô tận và mũi nhọn đâm thẳng lên trời xanh.
Ánh kiếm ngút trời, thế tới mãnh liệt như có thể xé rách hư không, lay động càn khôn.
Trời, cũng phải tránh né mũi nhọn!
Theo kiếm quang không ngừng kéo lên, những tầng mây dày đặc, những quang mang sáng ngời dưới mũi nhọn của kiếm quang như tờ giấy mỏng manh không chịu nổi một kích.
Cuối cùng, khi kiếm quang chạm đến minh châu!
Kiếm quang mãnh liệt chém xuống, phảng phất như muốn chia cắt toàn bộ thiên địa thành hai nửa.
Một khắc này, không trung như bị xé rách, một vết nứt có thể thấy rõ từ phía chân trời lan tràn ra, phóng thích ra khí tức hủy diệt khiến người ta kinh hãi.
Chém vỡ vòm trời, thiên địa vì đó biến sắc, mà viên minh châu kia cũng “Răng rắc” một tiếng, vỡ thành mấy mảnh.
“Lạc!” Giọng điệu của Tây Đô Thiên Cực Vi Tinh Đế Quân không hề thay đổi, minh châu trên trời vẫn tiếp tục rơi xuống!
Lần này không phải một viên, mà là ba viên liên tiếp!
Dù hai mươi bốn mảnh trời đều nát thì ông ta cũng muốn tiêu diệt Thanh Hoa Phái!
“Kiếm · Hữu Tăng!”
Lam Nhiêm lại vung ra một luồng kiếm quang như khi phá vỡ Tiên thành, tốc độ nhanh tới mức khó tin.
Ba tiếng “Rắc rắc rắc” liên tục vang lên, ba viên minh châu bị phá vỡ.
“Lạc!” Theo âm thanh của Tây Đô Thiên Cực Vi Tinh Đế Quân, lại có bảy viên minh châu rơi xuống!
Bảy viên minh châu tỏa sáng rực rỡ, áp lực vô tận từ minh châu phóng ra, chỉ cần một viên đập lên người Lam Nhiêm, chắc chắn sẽ khiến Lam Nhiêm sẽ bị thương, sau đó...
Ông ta cũng muốn xem thử, là kiếm của Lam Nhiêm lợi hại hay hai mươi bốn mảnh trời trong ông ta lợi hại!
“Lam Nhiêm sư đệ, chúng ta tới giúp ngươi!”
Lam Đại chưởng môn thấy sự lợi hại của hai mươi bốn viên minh châu này, ông ta và các tu sĩ Chân Nhân khác của Thanh Hoa Phái cùng nhau hóa thành kiếm quang, xông lên trợ trận.
Kiếm quang đủ màu sắc tựa như cầu vồng, cùng với kiếm quang của Lam Nhiêm, đồng thời đối mặt với trời!
Tiếng kiếm quang “Keng” “Keng” đan xen vào nhau, vang lên trên đầu Hứa Thuận. Hứa Thuận chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, ôm đầu khẩn cầu sư tôn và các vị sư thúc nhà mình đại hiển thần uy, chém chết tên tội phạm giả vờ giả vịt đối diện.
Không phải hắn vô năng, mà tất cả mọi người đều đã nằm bò ra.
Áp lực từ hai mươi bốn mảnh trời quả thật rất lớn, đối với những tu sĩ chưa thành Kim Đan như bọn họ mà nói, chẳng khác nào phàm phu tục tử phải đeo vật nặng ngàn cân.
Căn bản không thể đứng lên nổi.
Còn vì sao không ngẩng đầu nhìn, đó là vì có ngẩng đầu cũng không nhìn thấy gì cả.
Giảng giải tình hình chiến đấu gì đó, phân tích thế cục gì đó, hô lên chiêu thức gì đó đều rất vô nghĩa.
Tu sĩ Chân Nhân lấy thân ngự kiếm, người kiếm hợp nhất, hóa thành kiếm quang, tốc độ không thể nói là nhanh nhưng ít nhất cũng phải nhanh gấp mười mấy lần vận tốc âm thanh.
Kiếm quang trên trời như những sợi dây màu sắc rực rỡ, mà tiếng nổ tung khi kiếm quang phi hành lại tựa như tiếng sấm bên tai Hứa Thuận, khiến hắn chỉ có thể ôm đầu.
Giờ phút này, Hứa Thuận cảm thấy mình thật sự rất nhỏ yếu.
Cách đây không lâu hắn còn cảm thấy thế giới này có vấn đề, kết quả thế giới trở tay cho hắn một trận đòn đau!
Thế giới: Thằng nhãi nhà ngươi rất phách lối đó nha!
Má nó chứ...
Nhưng hiện thực chính là như vậy, ai sẽ cho ngươi thời gian để ngươi chuẩn bị thật tốt rồi đi đối mặt khó khăn và cản trở chứ?
“Sư đệ, ngươi nói xem nếu sư tôn và các vị sư thúc đánh không lại thì phải làm sao bây giờ?” Tử Ngạnh cũng quỳ rạp trên mặt đất, lớn tiếng nói.
Gã không lớn tiếng không được, bởi sẽ không nghe thấy gì cả.
“Vậy thì chờ chết đi!” Hứa Thuận thản nhiên đáp.
Sống hay chết, hắn đã trải qua một lần nên không hề sợ hãi.
“Nhưng... tiền nợ của ta còn chưa trả xong mà!” Tử Ngạnh lắc đầu nói.
“Ngươi chết không phải không cần trả nợ nữa à?” Hứa Thuận cạn lời.
“Nhưng mà ta còn chưa trải qua những ngày không có nợ nần, ta còn muốn mua vật liệu luyện chế phi toa, ta còn muốn tu tiên! Ta vẫn chưa muốn chết...” Tử Ngạnh thở dài một hơi, nói.
Gã không muốn chết là vì gã còn có chuyện muốn làm mà chưa làm xong, không phải do gã sợ chết.
Tiếng “Keng keng” vang lên bên tai Hứa Thuận.
“Mười hai viên.” Hứa Thuận nói: “Còn mười hai viên nữa!”
Đúng như Hứa Thuận nói, trên bầu trời kiếm quang tung hoành, hơn mười vị tu sĩ Chân Nhân phối hợp với Lam Nhiêm dần dần đánh bại mười hai viên minh châu!
Nhưng mười hai viên minh châu còn lại dưới sự điều khiển của Tây Đô Thiên Cực Vi Tinh Đế Quân, luân phiên ném về phía đám người Lam Nhiêm!