Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 194. Dùng Một Bộ Tiên Bảo Để Diệt Thanh Hoa Phái, Rất Đáng Giá!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Rất nhanh, bên phía Thanh Hoa Phái đã xuất hiện thương vong.

Một tu sĩ Chân Nhân của Thanh Hoa Phái bị minh châu cọ qua một cái, nửa người cứ thế biến thành huyết vụ.

“Lam Các sư huynh!” Lam Nhiêm nhìn đạo nhân nửa người đã biến thành huyết vụ.

Lam Các đạo nhân cũng rất kiên cường, ông ta không vội chữa trị cho mình mà ngược lại còn niệm chú thuật, thiêu đốt tu vi, hóa thành một luồng kiếm quang đỏ như máu.

“Đừng nói nhảm, theo lão tử công phá hạt châu chó má của kẻ kia!”

“Chỉ có mấy viên châu rách nát mà cũng dám diễu võ dương oai ngay trên đầu lão tử?”

“Dù có là Tiên Đế cũng không được!”

“Vâng! Sư huynh!” Lam Nhiêm trầm giọng đáp lại.

Bản thân bị trọng thương lại vẫn thiêu đốt tu vi, chứng tỏ Lam Các đang liều mạng, cũng chứng tỏ tu vi của Lam Các không ổn nhưng cũng không muốn kéo chân Lam Nhiêm.

Ông ta không thể phụ sự kỳ vọng của sư huynh!

“Kiếm · Hữu Kiếm!”

Kiếm là tâm đao, sát khí trong lòng, ý chí trong lòng đẩy một kiếm này lên tới đỉnh phong!

Như sương như mây, không giống phàm vật, nhẹ nhàng phiêu dật rồi lại ẩn giấu sát cơ. Trong nháy mắt kiếm quang “Rắc rắc rắc” liên tục phá bốn viên minh châu!

“Sư đệ, xem ra chúng ta không cần chết nữa rồi!” Tử Ngạnh nghe thanh âm bên tai, vội hô lên.

“Cũng chưa chắc!” Hứa Thuận cũng hô lên: “Kẻ địch vẫn bất động như núi, mặc cho sư tôn và các sư thúc đánh nát minh châu, chứng tỏ vẫn còn chuẩn bị phía sau.”

“...Miệng quạ đen!” Tử Ngạnh cũng nghĩ đến điểm này.

“Rắc rắc”, khi hai mươi bốn viên minh châu trên trời bị đám người Lam Nhiêm đánh nát sạch sẽ, Tây Đô Thiên Cực Vi Tinh Đế Quân chỉ thản nhiên nhìn bọn họ, nói: “Chỉ đánh chết hai người.”

“Cũng được!”

Vừa rồi lại có một vị tu sĩ Chân Nhân bị minh châu đập vào, trực tiếp đập thành huyết vụ, thân tử đạo tiêu.

“Vừa rồi là hai mươi bốn viên, hiện tại là ba mươi sáu viên!” Tây Đô Thiên Cực Vi Đế Quân vung tay áo, lại có ba mươi sáu viên minh châu văng ra.

Ông ta không chỉ có hai mươi bốn viên châu giống như vậy, cũng không chỉ ba mươi sáu viên.

Mà ông ta có một trăm lẻ tám viên!

Dùng một bộ Tiên bảo để diệt Thanh Hoa Phái, rất đáng giá!

“Lạc!”

Ba mươi sáu viên bảo châu đồng thời từ trên trời rơi xuống, chiếu sáng phạm vi ngàn dặm, áp lực vô tận thậm chí khiến Hứa Thuận cảm thấy thống khổ, không nhịn được phải kêu đau.

Trong lòng Hứa Thuận tràn đầy tuyệt vọng.

má nó, xem ra sắp chết thật rồi!

Con đường tu tiên đành phải đứt đoạn ở đây.

“Lam Nhiêm sư đệ, ngươi dẫn các đệ tử đi mau!” Lam Đại chưởng môn nhìn lướt qua các sư huynh đệ xung quanh, thiêu đốt tu vi của chính mình, chuẩn bị liều chết đánh cược một lần.

“Chúng ta sẽ đoạn hậu cho ngươi!”

“Có đệ tử thì mới có tương lai!”

Lam Nhiêm không nói gì, ông biết rõ đây không phải lúc dùng dằng, làm vậy là lựa chọn tốt nhất.

“Má nó, vừa đến đã thấy Vi gà đang bắt nạt hậu bối của lão tử!”

Đúng lúc đó, từ trên trời truyền đến một giọng nói, đó là giọng của tổ sư Thanh Hoa Phái.

Thanh Hoa đạo nhân!

Bên trong không trung tối đen xuất hiện một luồng ánh sáng, một luồng kiếm quang.

Kiếm quang khó có thể hình dung, như thể một luồng thanh phong từ từ tới, vô cùng tự nhiên, vô câu vô thúc.

“Ngươi vậy mà...” Tây Đô Thiên Cực Vi Tinh Đế Quân nhìn thấy luồng kiếm quang này, lại nghe thấy những lời vừa rồi, dường như không thể tin nổi.

“Rắc rắc rắc...” Ba mươi sáu viên minh châu bị luồng kiếm quang này dễ dàng phá nát, vỡ thành bụi phấn bay đầy trời.

“Vi gà! Ngươi cho rằng ngươi nhanh chân đến trước là có thể khiến lão tử không tìm thấy con đường của giới này sao?” Thanh âm Thanh Hoa đạo nhân vang vọng khắp thiên địa: “Nơi này chính là quê nhà của lão tử!”

Theo thanh âm, từ trong không trung tối đen xuất hiện một chiếc kiếm chu.

Đó là phi chu do một đám Kiếm Tiên dùng tiên kiếm của mình tạo thành, nương theo kiếm quang từ tiên kiếm, đồng tâm hiệp lực vượt qua hai giới, đi tới Tu Tiên giới.

Phía trước kiếm chu có một thiếu niên đang đứng.

Y phục thiếu niên nhẹ nhàng lay động theo gió, tay áo bồng bềnh, tựa như thần tiên hạ phàm, không nhiễm khói lửa thế gian. Sợi tóc của thiếu niên bị gió nhẹ nhàng thổi tung, vài sợi tóc đen theo gió bay múa, càng tăng thêm vài phần bất kham và tiêu sái.

Thiếu niên hô: “Kiếm tới!”

Thanh Hoa Kiếm trong tay Lam Nhiêm hét to một tiếng hưởng ứng, hóa thành một luồng sáng bay vào tay thiếu niên: “Lão gia, ta tới đây!”

Thiếu niên trước mắt chính là tổ sư của Thanh Hoa Phái, Thanh Hoa đạo nhân!

“Phá!” Thanh Hoa đạo nhân cầm Thanh Hoa Kiếm trong tay, nhẹ nhàng vung lên!

Hứa Thuận chỉ thấy, đất trời như nứt ra, kiếm quang vô hình vô ảnh chợt lóe lên, dường như có, lại dường như không có.

Mà Tây Đô Thiên Cực Vi Tinh Đế Quân không hề ngoài ý muốn bị kiếm quang chém thành hai nửa.

Thân thể ông ta biến thành một thanh bạch ngọc như ý bị chém đứt.

“Chạy nhanh đấy!” Thanh Hoa đạo nhân hừ lạnh một tiếng: “Không hổ loài gà!”

Lam Đại cùng Lam Nhiêm và các Nguyên Thần Chân Nhân khác tuy không biết tổ sư vì sao lại biến thành thiếu niên, nhưng vẫn đồng thanh hô: “Cung nghênh tổ sư và các đời sư tổ trở về Tu Tiên giới!”

“Chó nhà có tang, có gì hay đâu mà rêu rao!” Thanh Hoa đạo nhân khoát tay, Thanh Hoa Kiếm lại hóa thành một tia sáng, rơi xuống núi Thanh Hoa.

“Lần này mặc dù có chút trắc trở nhưng cũng may không thiếu người nào, tất cả mọi người đều bình an trở về.”

Người của Thanh Hoa Phái phi thăng đến Tiên giới, ngoại trừ Thanh Hoa đạo nhân ra còn có năm đời Xích, Tranh, Hoàng, Lục, Thanh. Mỗi một thế hệ đều có hai đến ba người phi thăng đến Tiên giới, vậy nên tổng cộng có hơn mười vị Tiên Nhân.

Những người này đều là đích truyền của Thanh Hoa đạo nhân tại Tiên giới, lần này trở về, tuy có chút trắc trở thế nhưng những đồ tử đồ tôn này đều được bảo toàn.

Ông nhìn đám đồ tôn trước mắt, lại nhìn núi Thanh Hoa, các đồ tôn mặc đạo y màu tím trên núi Thanh Hoa, nói: “Vất vả cho các ngươi rồi!”

“Đây là bổn phận của chúng ta, nói gì đến vất vả?” Lam Đại chưởng môn nói.

“Đi! Chúng ta vào trong núi nói chuyện!” Thanh Hoa đạo nhân khoát tay, kiếm chu mang theo đám người Lam Đại, bay đến Thanh Hoa Cung!

Bọn người Hứa Thuận cùng Tử Ngạn cũng đã đứng lên từ lâu, nhìn thấy Thanh Hoa đạo nhân và các vị sư tổ sau lưng ông, cùng nhau hành lễ, đồng thanh nói: “Cung nghênh tổ sư cùng các vị sư tổ về nhà!”

Thanh Hoa đạo nhân và hơn mười vị sư tổ phía sau cùng nhau hoàn lễ.