Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đến lúc này, môn nhân các đời của Thanh Hoa Phái đều có mặt ở đây.
Thanh Hoa đạo nhân trong dáng vẻ thiếu niên nhìn hơn một trăm đệ tử mặc đạo y màu tím, nói: “Gió nổi mây phun, hai giới đại biến, mong chư vị đệ tử tu hành thật tốt!”
“Tất cả giải tán đi!”
“Cẩn tuân lời tổ sư dạy bảo!” Các đệ tử đời chữ Tử cùng Hứa Thuận đồng thanh nói.
Hứa Thuận nhìn thấy đám người Thanh Hoa đạo nhân đều tiến vào Thanh Hoa Cung, lại ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bên trong không trung tối đen đột nhiên xuất hiện một con tiên hạc rất lớn, tiên hạc mang theo vô số điểm sáng nhiều màu bay về phía Nam.
“Sư đệ...” Tử Ngạnh cũng ngẩng đầu nhìn Tiên Hạc, gã nhìn khe hở khổng lồ, cảm giác Tu Tiên giới trước mắt dường như đã biến thành hình dạng khác.
Gã nói: “Sư đệ, ngươi nói xem, sau này Tu Tiên giới sẽ biến thành dạng gì đây?”
Hứa Thuận ngẩng đầu nói: “Không biết, nhưng từ nay Tu Tiên giới sẽ xảy ra rất nhiều chuyện!” Theo tiên hạc bay qua, dường như đã chứng minh con đường này có thể đi được, từ khe hở màu đen không ngừng bắn ra từng điểm tinh quang.
Mỗi một điểm tinh quang đều là một vị Tiên Nhân từ Tiên giới vượt qua khe hở mà đến.
Mười vị? Trăm vị?
Hứa Thuận đếm không xuể.
Chờ khi hắn trở lại tiểu viện trong núi, thậm chí hắn còn thấy một chiếc cự hạm từ không trung tối đen phóng ra.
Quy mô của cự hạm không hề thấp hơn so với thành nhỏ bạch ngọc.
Hứa Thuận thở dài một hơi, vốn dĩ Tu Tiên giới vẫn khá yên ổn, lần này thật sự không thể yên ổn được nữa rồi, mà hắn chỉ có thể tu hành.
Trên cự hạm mà Hứa Thuận nhìn thấy có một vị Tiên Nhân mặt đầy nước mắt, nhìn khe hở màu đen trên bầu trời.
“Haizz!” Nước mắt chảy đầy khuôn mặt như bạch ngọc của ông ta, khiến người xung quanh cũng cảm nhận được ông ta bi thương nhường nào.
“Đế Quân, chuyện đã đến nước này cũng chỉ có thể làm như thế!” Một vị Tiên Nhân mặc áo giáp văn sơn bên cạnh an ủi ông ta.
Tu Tiên giới gây ra áp lực rất lớn với ông ta, khiến ông ta cảm giác áo giáp trên người rất nặng.
Người được ông ta gọi là Đế Quân chính là Bắc Cực Thiên Ngự Huyền Vũ Đế Quân.
“Ta không thể không rời bỏ Tiên giới, rời bỏ quê hương của ta, rời khỏi Bắc Cực Thiên Đế Quân phủ do chính ta tự tay sáng lập, còn có lăng mộ của phụ thân ta.” Bắc Cực Thiên Ngự Huyền Vũ Đế Quân thống khổ nói.
Ông ta là một trong tứ đại Tiên Đế của Tiên giới, cũng là Tiên dân sinh trưởng ở Tiên giới, bây giờ lại như chó nhà có tang chạy trốn tới giới khác.
Sao ông ta có thể không thống khổ cho được.
“Nếu như Tiên giới thất thủ ta nên chết trận sa trường, lấy thân hi sinh vì nhiệm vụ, chết ở Tiên giới! Chết trong Bắc Cực Thiên Đế Quân phủ!”
“Vậy thì trên mới có thể ăn nói với tiên phụ, với liệt tổ liệt tông!”
“Dưới cũng xứng với Tiên dân Tiên tướng Bắc Cực Thiên!”
Tiên Nhân mặc áo giáp văn sơn lập tức nói: “Đế Quân không thể làm thế! Núi xanh còn đó lo gì không có củi đun! Chúng ta sẽ có một ngày phản công Tiên giới.”
“Ta biết...” Từ đôi mắt hổ của Bắc Cực Thiên Ngự Huyền Vũ Đế Quân chảy đầy nước mắt, nói: “Các ngươi cho rằng giờ này khắc này, nhất định ta sẽ bi thương bất kham sao?”
“Cho rằng nhất định ta phải có những tiếc nuối nói không nên lời sao?”
Ông ta nhìn đám Tiên quan dưới trướng mình. Vốn mấy trăm Tiên quan hiện tại chỉ còn có mười mấy người bên cạnh, đã vậy còn bị Tu Tiên giới áp chế, tu vi giống như khí cầu giảm xuống.
“Không! Nội tâm ta không chịu nổi vì lần này ta đi, chết cũng không có chỗ chôn thân!”
Ông ta không chạy trốn vì tính mạng của mình, mà là vì bảo vệ mọi người, dù cho chết không có chỗ chôn cũng muốn chạy trốn, thật sự ông ta đã hi sinh quá lớn!
Tiên Nhân mặc áo giáp văn sơn nghe được lời Tiên Đế nói, toàn thân chấn động, hai mắt cũng chảy nước mắt, nói: “Đế Quân vì chúng ta mà hy sinh quá lớn rồi!”
“Là chúng ta liên lụy tới Đế Quân!” Mười mấy vị Tiên Nhân khác cũng là đồng thanh nói.
“Hiện giờ chúng ta lưu lạc tha hương, hẳn là nên phấn chấn trở lại!” Bắc Cực Thiên Ngự Huyền Vũ Đế Quân lau nước mắt của mình, nói: “Hai vạn năm trước, phụ thân dẫn ta tu hành nhập môn.”
“Cảm giác sinh cơ bừng bừng, vạn vật cạnh tranh kia dường như vẫn còn trước mắt...”
“Hiện tại Tu Tiên giới cũng tràn ngập sinh cơ bừng bừng, chúng ta càng muốn...”
...
Trong Thanh Hoa Cung, mọi người đứng la liệt.
Chính giữa không còn ai khác mà chính là Thanh Hoa đạo nhân.
Bên trái ông là các đời môn nhân Thanh Hoa Phái phi thăng thành Tiên Nhân, bên phải là các tu sĩ Nguyên Thần của Thanh Hoa Phái hiện tại.
Lam Nhiêm nhìn thấy sư tôn của mình, nhiều năm không gặp, phong thái của sư tôn vẫn như cũ.
Thanh Qua đạo nhân cũng nhìn đồ nhi của mình, nét mặt đầy vẻ phức tạp.
Bọn họ dự tính sẽ trùng phùng ở Tiên giới, ai ngờ bọn họ thế mà còn có thể gặp lại tại Tu Tiên giới.
Thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!
Thanh Hoa đạo nhân nhìn gạch vàng ngói ngọc trong đại điện, mái ngói cong cong, rường cột chạm trổ, cảm khái nói: “Ta biết ngay sau khi ta đi đại điện này cũng sẽ đổi phong cách trang trí mà.”
“Xích Trần, có phải ngươi làm không?” Ông hỏi Đại đồ đệ của mình, từ sau khi ông phi thăng, Xích Trần cũng trở thành chưởng môn.
Xích Trần đạo nhân mặt mũi để râu quai nón, lưng hùm vai gấu, nhìn không giống người tu đạo mà ngược lại giống như thổ phỉ. Ông ta cũng ngơ ngác nhìn đại điện, nói: “Trước khi ta đi nơi này cũng không phải như vậy! Tranh Thành, ngươi nói đi.”
Đạo nhân Tranh Thành là một đạo nhân gầy gò, ông ta nhìn Thanh Hoa đạo nhân rồi lại nhìn sư tôn mình, sau đó lại nhìn đồ đệ Hoàng Tham của mình, nói: “Sau khi sư tổ ngài đi rồi, đúng là sư tôn lại thay đổi đại điện một lần nữa.”
“Sau khi sư tôn ngài phi thăng ta cũng đã tân trang đại điện. Còn sau khi ta phi thăng không biết có phải đại điện lại đổi mới lần nữa không?”
“Ta thấy mỗi đời chưởng môn mỗi mảnh trời, đời đời chưởng môn lật tung đại điện.”
Ông ta là kẻ cứng đầu, nói thẳng ra luôn.
Lam Đại chưởng môn hơi lúng túng nói: “Khởi bẩm các vị tổ sư, ta cũng không tân trang lại đại điện. Đại điện này là do sư tôn của ta tân trang lại.”
Còn sư tôn ông ta đâu rồi ư?
Không phải mỗi đời chưởng môn đều có thể phi thăng, sư tôn của ông ta không thể phi thăng nên đã chết già từ lâu.